Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:32:37
Lượt xem: 24
Vốn dĩ Diệp Thù Yến muốn kêu cô nghỉ ngơi một ngày, nhưng đến sáng sớm Đường Noãn lại không sao, hai người vẫn như cũ cùng đến công ty. Dì Hà nghe nói buổi tối cô nằm mơ, lúc cơm tối lại nấu canh cao da lừa: “Cao da lừa khá tốt với phiền lòng không ngủ được, tim choáng váng đập nhanh, ăn vào là ngủ được rất ngon.”
Đường Noãn uống không ít, sau khi uống xong đúng lúc trong nhóm Đường Nguyệt gọi video tới.
Cô cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, “Người một nhà tương thân tương ái” nhóm thành viên trừ Đường Bôn xuất ngoại udu học đang ở trên máy bay ra, tất cả đều bật camera.
Lúc này Đường Nguyệt và Văn Tinh Xuyên đang ở Hải Nam, vì lý do mang thai, bọn họ không đi tuần trăng mật xa, lấy thoải mái làm chủ.
Ban đầu Đường Noãn nói chuyện vẫn rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao lại dần dần bực bội, nhất là từng gương mặt trên video, đột nhiên khiến cô cảm thấy mặt mũi họ đều khó ưa. Là họ vứt bỏ cô, họ căn bản không thích cô, họ thích Đường Tĩnh hơn, tất cả hiện giờ đều là giả, đều là tình thân dối trá... Dựa vào gì mà làm sai chuyện còn vọng tưởng cô tha thứ... Diệp Thù Yến ở thư phòng xử lý văn kiện nghe được tiếng lòng không đúng của Đường Noãn liền vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ: “Noãn Noãn!”
Đối diện với ánh mắt Đường Noãn anh không khỏi sửng sốt, ánh mắt cô lạnh lùng thậm chí chứa sự chán ghét, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Không phải anh đang làm việc sao? Qua đây làm gì?”
[Đến an ủi ánh trăng sáng mối tình đầu của anh à, cô ta cần anh hơn tôi thì coi là gì? Chỉ là một món đồ trang trí mà thôi...]“Đường Noãn!” Diệp Thù Yến vội vã tiến lên, dùng sức lay cô: “Em làm sao vậy?”
Đường Noãn chỉ cảm thấy choáng váng ghê tởm, đột nhiên cô đẩy anh ra xông vào toilet. Diệp Thù Yến vừa vỗ lưng giúp cô, vừa gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình đến.
Đường Noãn ói đến nhũn cả người, cuối cùng bị Diệp Thù Yến ôm lên giường, nhưng cho dù không còn sức lực, cô vẫn giãy giụa đẩy tay Diệp Thù Yến ra. [Đừng đụng vào tôi! Ghê tởm!]
Diệp Thù Yến nhíu máy, buông cô ra, cầm lấy điện thoại vẫn luôn vang trên bàn, là Thẩm Kim Hoa gọi tới, hiển nhiên là lúc gọi video mới nãy bà nhận thấy không đúng. Diệp Thù Yến tiếp nhận: “Mẹ...”
[A, chẳng lẽ lại muốn giả mù sa mưa (giả bộ) đến thăm mình sao? Không muốn, mình không muốn gặp bọn họ, để họ cút đi.] Diệp Thù Yến nhíu mày: “Mẹ, chỗ con có việc gấp, lát nói với mẹ sau.”
Đúng lúc bác sĩ gia đình đến, Diệp Thù Yến vội vàng để đối phương kiêm tra. May mà Đường Noãn không bài xích bác sĩ.
Tất nhiên bác sĩ Trương không kiểm tra được gì: “Tim đập nhanh thấy ghê tởm có thể là ăn đồ thiu, tâm trạng thay đổi lớn?”
Biểu hiện lúc hỏi câu cuối cùng, hiển nhiên bác sĩ Trương không nghĩ ra, cũng không phải tiểu thuyết, tâm trạng đang tốt sao lại thay đổi lớn?
Diệp Thù Yến nhớ tới cuốn sách kia, anh không nói thêm gì nữa, đương nhiên chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu không bị coi là người kì quái rồi nghiên cứu thì phiền phức lắm. Bác sĩ Trương đề nghị: “Ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện thử, thế này tôi không biết được.”
Diệp Thù Yến gật đầu, chờ Đường Noãn ngủ xong, Diệp Thù Yến mới gọi điện lại cho Thẩm Kim Hoa.
Quả nhiên Thẩm Kim Hoa phát hiện Đường Noãn không thích hợp, nhưng Diệp Thù Yến lại không biết giải thích với đối phương thế nào, chỉ bảo bản thân chọc cô tức giận mới lừa gạt qua được.
Hơn nửa đêm tim Đường Noãn lại đập nhanh tỉnh lại, có điều cuối cùng cô cũng khôi phục lại bình thường, cô mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra, cảm thấy sợ hãi: “Diệp Thù Yến, em có phải không chạy khỏi cốt truyện? Nên cốt truyện tới mạnh mẽ khống chế em?”
“Sao em có thể chán ghét gia đình mình, căm ghét anh.”
“Sẽ không, đừng lo lắng.”
Diệp Thù Yến ôm cô trấn an: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước, cốt truyện gì đó, đều là lời nói vô căn cứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-218.html.]
“Nhưng anh đã có thuật đọc tâm.”
Lòng Đường Noãn hoảng sợ lợi hại: “Em cũng có thể bị cốt truyện khống chế mà?”
Nói đến đây, cô đột nhiên ngồi dậy: “Sẽ không, em sẽ không bị cốt truyện không chết”
Diệp Thù Yến vuốt tóc cô nói: “Phải, không phải em không nhận mệnh ư, anh cũng không nhận, cái gọi là cốt truyện đã bị chúng ta thay đổi hoàn toàn, không đáng sợ nữa.”
“Sáng mai chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra.”
Đường Noãn gật đầu.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại cảm giác tốt hơn nhiều, hoàn toàn không phát hiện chỗ nào có vấn đề. Diệp Thù Yến vốn muốn trực tiếp đến bệnh viện, Đường Noãn lại bảo: “Nếu không chờ đến khi có vấn đề rồi đi? Hồi hôm qua ban ngày em luôn không bị sao cả.”
Diệp Thù Yến suy nghĩ thì cũng đúng, ban ngày cô rất bình thường, nếu bây giờ đi kiểm tra sợ cũng không tra được gì, không bằng chờ đến lúc phát tác rồi đi, như vậy có lẽ có thể nắm được cốt truyện khống chế suy nghĩ cô như thế nào?”
Nhưng Đường Noãn vẫn không thèm ăn lắm, nhìn tổ yến hầm chung với cháo cô chỉ múc một bát nhỏ, còn dư lại đều đưa cho dì Hà: “Còn lại dì ăn đi, đừng lãng phí.”
Dì hà cười gật đầu. Cơm nước xong hai người đến công ty, Diệp Thù Yến ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại căng thẳng, không hề để cô rời khỏi tầm mắt mình. Hôm qua ban ngày Đường Noãn đều rất bình thường, hai người đều cho răng buổi tối sẽ phát tác, kết quả vừa tiến vào văn phòng không lâu, Đường Noãn lại bắt đầu nổi cáu phiền lòng, Diệp Thù Yến vội cã dẫn cô đi bệnh viện, nhưng cô nổi giận không muốn, trợn mắt lạnh lùng nhìn anh nói: “Tự tôi đi, anh đừng theo tôi!”
Diệp Thù Yến nhìn ánh mắt lạnh lùng chán ghét của cô, không dám kích thích cô, chỉ có thể để cô đi trước, cho đến khi cảm thấy cô vào thang máy, anh mới vội vàng đuổi theo. Đứng trước cửa thang máy chờ anh lại sửng sốt, tại sao lại đi lên? Nhưng anh ngưng thần yên lặng nghe, Đường Noãn nghĩ trong lòng đúng là muốn đến bãi đậu xe...
Ý thức được gì đó, Diệp Thù Yến đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nhân viên tổng tài lần đầu tiên thấy Diệp Thù Yên hoảng sợ thành như vậy, anh gần như hét thư ký: “Lập tức thông báo bộ phận hậu cần, dừng thang máy này lại ngay!”Nói xong, anh gần như chạy như bay lên lầu, đi nhờ một cái thang máy nhân viên khác chạy lên trên.
Lúc thang máy tới tầng 40 thì thang máy chuyên dụng bên cạnh anh đã dừng lại, nhưng bên trong lại không có người. Diệp Thù Yến chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không dám trì hoãn giây phút nào đuổi theo lên sân thượng, quả nhiên anh thấy Đường Noãn đi đến mép bờ. Lá gan anh cơ hồ muốn nứt ra, lớn tiếng kêu: “Đường Noãn! ! !”
Đại khái là giọng anh quá mức sợ hãi, Đường Noãn quay đầu, nhíu mày nhìn anh: “Sao anh lại xuống? Tôi bảo tự tôi có thể đi mà?”
Diệp Thù Yến làm mình ngầm bình tĩnh lại: “Đồ em bị riw, anh thấy là của em, nên xuống dưới đưa cho em.”
Vừa nói vừa thử thăm dò tiến về phía cô. Đường Noãn hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, cô cũng đi về phía anh.
Trong nháy mắt tới gần, Diệp Thù Yến ôm lấy cô, chân anh mềm nhũn suýt nữa thì quỵ xuống đất: “Noãn Noãn, em làm anh sợ muốn chết.”
Đường Noãn tựa hồ hơi không thoải mái, trong lòng chán ghét và bài xích: “Anh làm sao?”
Diệp Thù Yến hoàn toàn mặc kệ lâu thế nào, anh ôm chặt cô không buông tay: “Anh cùng em đến bệnh viện.”
Đường Noãn giãy giụa nói: “Không cần, không phải bệnh viện ở đằng kia sao?”
Diệp Thù yếu theo ánh mắt cô nhìn về hướng bệnh viện ở rất xa, cả người lại đổ mồ hôi lạnh, anh càng ôm chặt cô, nếu cô đi tới, chắc chắn sẽ rơi xuống lầu.
Lúc này sức lực Diệp Thù Yến phá lệ mạnh, không nói lời nào mang Đường Noãn đang giãy giụa xuống, cũng màu dù trong lòng Đường Noãn tràn đầy kháng cự, nhưng cố kỵ mặt mũi cô cũng không la to.