Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 34: Trời lạnh, Vỡ nợ, Kỳ Cảnh Xuyên
Cập nhật lúc: 2025-02-14 13:47:11
Lượt xem: 29
Lê Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào món ăn mà Mạnh Tương gọi, không tự chủ được mà cau mày, rồi thêm vài món vào thực đơn.
"Tương Tương, đừng khách sáo với Vũ Tình nhé! Hôm nay Vũ Tình mời chúng ta ăn cơm mà," Lê Nhiễm nói.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lạc Vũ Tình ngồi đối diện cũng gật đầu, "Đúng vậy! Xem chừng mình lớn tuổi hơn các cậu, là chị cả trong ký túc xá này, mời các cậu ăn một bữa, em gái sao lại có thể khách sáo với chị được chứ?"
Mạnh Tương mặc dù tính cách nhút nhát và tự ti, nhưng cũng là một cô gái biết phân biệt giữa thiện ý và ác ý của người khác. Cô nắm chặt ly nước trước mặt, nhỏ giọng nói với hai người, "Trước đây mình chưa từng đến những nơi như thế này, nhìn có vẻ rất sang trọng."
"Không sao đâu! Mình cũng chưa đến mấy lần đâu! Mình sẽ ngồi cùng cậu," Lê Nhiễm nói thêm, thực ra cô cũng chưa bao giờ đến những quán ăn sang trọng như vậy, nó không phải là nơi cô hay lui tới.
Mối quan hệ giữa ba cô gái phát triển rất nhanh, chỉ trong suốt bữa ăn, ba người đã hiểu biết về nhau một cách đơn giản.
Lê Nhiễm cũng biết được rất nhiều điều, ví dụ như Mạnh Tương, cô ấy là người nhận học bổng toàn phần để vào trường, thậm chí từ cấp một đến cấp ba cũng nhờ sự giúp đỡ của một quỹ từ thiện mới có thể hoàn thành việc học.
Mạnh Tương học rất giỏi, mặc dù không thể so với Lê Nhiễm nhưng cô cũng đạt được vị trí trong top 10 của toàn tỉnh.
Ba mẹ của Mạnh Tương qua đời khi cô ấy còn nhỏ, gia đình chỉ có một bà ngoại nuôi dưỡng cô ấy lớn lên. Nhà cô rất nghèo, vì vậy cô luôn cố gắng học hành, muốn thay đổi số phận của mình qua con đường học vấn.
So với sự đơn giản của Mạnh Tương, gia thế của Lạc Vũ Tình có vẻ phức tạp hơn một chút.
Theo lời cô ấy nói, cô từ khi sinh ra đã chưa bao giờ gặp cba, nhưng mẹ cô lại tìm rất nhiều "người ba" cho cô.
Những chuyện khó nói ấy lại được Lạc Vũ Tình nói ra một cách nhẹ nhàng.
Lê Nhiễm cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản như những gì Lạc Vũ Tình đã nói, nhưng dù sao ba người hôm nay mới gặp nhau, cô cũng hiểu rõ rằng "đừng nói quá nhiều khi quan hệ chưa sâu", vì vậy cô chỉ đơn giản gật đầu.
Lê Nhiễm cũng chia sẻ một chút về gia đình mình, "Nhà mình ngoài ba mẹ còn có anh trai và em gái. Anh trai các cậu vừa mới gặp rồi, là người vừa giúp mình dọn đồ đấy. Anh ấy cũng học ở Kinh Đại, khoa Kinh Doanh, nhưng năm nay là năm cuối, đang thực tập ở ngoài nên ít khi về trường. Em gái mình cũng học ở trường này, nhưng học ở khoa Nghệ thuật, chuyên ngành thiết kế trang sức."
Lạc Vũ Tình không nhịn được mà thốt lên, "Gia đình các cậu sao lại có gen tốt như vậy chứ! Một hai ba người đều vào được Kinh Đại, có phải là gia đình học bá trong truyền thuyết không nhỉ?"
Lê Nhiễm trong lòng nghĩ, gia đình học bá?
Lê Hân đó, cô ta cả năm lớp 12 chẳng học hành gì, thi đại học chỉ nhờ vào nền tảng học trước đó, vừa vặn được hơn 300 điểm. Nếu không phải vì nhà mình có một suất tuyển thẳng vào khoa Nghệ thuật, thì không biết cô ta có thể vào được đại học hay không.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Mình không phải là con ruột của gia đình chúng mình, nếu nói gia đình học bá thì cũng không có phần mình đâu, ha ha!"
Nói xong, hai người còn lại nhìn cô một cách ngạc nhiên. Lạc Vũ Tình an ủi cô, "Không sao đâu, dù sao thì ít nhất cậu cũng có một gia đình đầy đủ."
Mạnh Tương cũng gật đầu, "Đúng vậy, cậu nhìn mình.. chỉ sống với bà ngoại, nếu mình có một gia đình đầy đủ, chắc chắn mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Lời nói của hai bạn cùng phòng khiến Lê Nhiễm rất xúc động, không ngờ gia đình cô lại là điều mà người khác thèm muốn.
Chưa kịp nói gì, Lạc Vũ Tình bỗng nhiên hỏi với vẻ mặt đầy tò mò và vội vã, "Còn người kia nữa! Cậu trai đẹp trong phòng hôm nay cũng là anh trai cậu à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-34-troi-lanh-vo-no-ky-canh-xuyen.html.]
“Anh ấy thật sự rất đẹp trai! Nhưng lúc nào cũng khiến mình có cảm giác, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần được. Gia đình anh ấy chắc hẳn rất tốt phải không? Trông anh ấy giống kiểu công tử nhà giàu, quý phái và lạnh lùng, chắc hẳn là được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, chỉ cần vẫy tay là có thể nói một câu: "Trời lạnh, vỡ nợ!""
"Ha ha ha ha! Vũ Tình, chắc cậu xem nhiều tiểu thuyết tổng tài quá rồi, còn 'Trời lạnh, vỡ nợ', sao cậu còn nhớ cái câu nói mấy năm trước vậy? Anh ấy không phải là anh trai của mình đâu, ừm... cũng coi như là anh trai mình đi, hơn mình một tuổi, là bạn từ nhỏ của mình."
Lê Nhiễm tưởng tượng cảnh Kỳ Cảnh Xuyên mặc đồ vest ngồi trên ghế giám đốc, vẫy tay nói với trợ lý: "Trời lạnh rồi, vậy thì để công ty của nhà họ Trương phá sản đi" và không nhịn được cười.
Cô lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kỳ Cảnh Xuyên: "Anh Cảnh Xuyên, sau này anh có nói 'Trời lạnh, vỡ nợ' không?"
Rất nhanh, Kỳ Cảnh Xuyên trả lời tin nhắn: "Trời lạnh, vỡ nợ là cái gì vậy?"
"Ha ha ha, anh Cảnh Xuyên, sao anh lại cổ hủ thế, cái này anh cũng không biết sao?" Lê Nhiễm trêu chọc anh.
Lúc này, Kỳ Cảnh Xuyên vẫn chưa tạm biệt Lê Thanh, anh tò mò hỏi Lê Thanh: "Anh Lê Thanh, Tiểu Nhiễm nói 'Trời lạnh, vỡ nợ' là gì vậy?"
Lê Thanh nhướn mày, "Tự tìm hiểu đi, cô nhóc này xem tiểu thuyết nhiều quá, không cần để ý đến nó."
Kỳ Cảnh Xuyên luôn rất quan tâm đến những gì Lê Nhiễm nói, vì vậy anh tò mò mở Baidu, rồi lại cười khổ khi nhìn thấy kết quả, lập tức trả lời Lê Nhiễm: "Tại sao?"
Lê Nhiễm lúc này đang vui vẻ trò chuyện với các bạn cùng phòng, phải một lúc sau mới nhận được tin nhắn của Kỳ Cảnh Xuyên.
"Hả? Tại sao cái gì?" Cô không hiểu ý anh.
"Vì sao lại hỏi anh liệu anhcó nói 'Trời lạnh, vỡ nợ' sau này không?" Kỳ Cảnh Xuyên cảm thấy hơi tò mò về suy nghĩ của cô.
Lê Nhiễm nhìn thấy tin nhắn, đặt đũa xuống, rồi nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Vừa rồi các bạn cùng phòng nói anh trông giống kiểu người sẽ vẫy tay và nói câu đó, em tưởng tượng một chút về anh Cảnh Xuyên, kết quả thấy thật là buồn cười! Ha ha ha ha!"
Kỳ Cảnh Xuyên bị Lê Nhiễm chọc cười, nhưng Lê Thanh lại cảm thấy không hài lòng, "Em gái tôi và cậu nói gì mà vui vẻ thế?"
Anh không phục chút nào, tại sao lại phải làm tài xế cho Kỳ Cảnh Xuyên, trong khi cậu ta lại vui vẻ trò chuyện với em gái mình?
Kỳ Cảnh Xuyên chỉ cười, tắt điện thoại, ngồi yên lặng ở ghế phụ, không nói gì.
Lê Thanh liếc mắt nhìn anh, "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý gì. Tiểu Nhiễm còn nhỏ, cậu muốn yêu đương à? Ít nhất phải đợi nó tốt nghiệp đại học đã. Mấy năm nay, nếu cậu dám lén lút dẫn em gái tôi về nhà mà tôi không biết, thì đừng trách tôi đánh gãy chân cậu."
Lê Thanh vốn là người ngoài cuộc, nhưng từ lâu đã biết tâm tư của Kỳ Cảnh Xuyên và Lộ Chiêu Chu.
Cả hai đều có tình cảm với em gái anh. Nếu xét về điều kiện gia đình, cả hai là những người rể lý tưởng trong giới thượng lưu của Thành phố Cảnh Thành, với điều kiện xuất sắc cả về bản thân và gia đình.
Lê Thanh hiểu rằng, nếu Tiểu Nhiễm kết hôn với một trong hai người, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ sung túc, không phải lo lắng gì. Thậm chí, anh còn có thể giúp đỡ cô, làm hậu thuẫn vững chắc.
Tuy nhiên, anh không muốn thấy thằng nhóc này vội vã dẫn em gái mình đi quá sớm. Tiểu Nhiễm còn nhỏ, Lê Thanh muốn nuôi dưỡng cô thêm vài năm nữa, thậm chí nếu cần, anh sẽ nuôi em gái cả đời.
Kỳ Cảnh Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cảnh vật đang lùi lại nhanh chóng. Còn anh đang nghĩ gì, chẳng ai biết.