Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 38: Không nhìn cô ta lấy một cái
Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:45:50
Lượt xem: 18
Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, là Kỳ Cảnh Xuyên lái xe đến đón Lê Nhiễm, anh đã 3 tuần không gặp Lê Nhiễm rồi, đặc biệt là sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, tên tiểu tử Lộ Chiêu Chu đó, khoe khoang với anh rất nhiều về việc mình đã có thời gian riêng tư với Lê Nhiễm như thế nào.
Dù chỉ là ba buổi chiều ngắn ngủi, nhưng Kỳ Cảnh Xuyên vẫn không thể không cảm thấy ghen tuông.
Khi Lê Nhiễm ra khỏi khu huấn luyện, Kỳ Cảnh Xuyên đã đứng đợi ở cửa, nhận lấy chiếc ba lô của cô và mở cửa xe cho cô ngồi. Tuy nhiên, một tình huống không ngờ đã xảy ra sau lưng họ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lê Nhiễm, giống như những sinh viên khác, tận dụng ba ngày nghỉ sau khi quân huấn kết thúc để về nhà nghỉ ngơi. Khi Kỳ Cảnh Xuyên đưa cô về đến nhà thì phát hiện ba mẹ cô không có ở nhà. Vừa bước vào, họ gặp ngay Lê Hân, em gái của Lê Nhiễm, đang ngồi trên ghế sofa, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, ăn trái cây.
“Chị, quân huấn kết thúc rồi à? Là anh Cảnh Xuyên đưa chị về hả?”
Lê Hân từ trước đã có ý định chiếm lấy Kỳ Cảnh Xuyên, ngay từ khi cô ta thấy anh tại tiệc sinh nhật.
Lê Nhiễm không muốn tán gẫu với Lê Hân, cô chỉ quay sang cảm ơn Kỳ Cảnh Xuyên một cách lịch sự: “Cảm ơn anh Cảnh Xuyên đã đưa em về. Anh lái xe về cẩn thận nhé.”
Kỳ Cảnh Xuyên gật đầu, nhìn Lê Nhiễm lên lầu, nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, một bàn tay mềm mại và ẩm ướt đã nắm lấy cổ tay anh.
Là Lê Hân, cô ta nũng nịu nhìn Kỳ Cảnh Xuyên: “Anh Cảnh Xuyên, trời nóng thế này, chị không mời anh ở lại nghỉ một chút sao? Anh nghỉ ngơi chút rồi hẵng đi, mấy món trái cây vừa gọt cắt xong, chúng ta ăn chung nhé? Anh thích ăn trái cây gì?”
Kỳ Cảnh Xuyên cố gắng rút tay ra, nhưng Lê Hân nắm càng chặt hơn. Anh chau mày, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.
“Buông tay.”
Giọng nói của anh lạnh đến mức khiến không khí mùa hè cũng phải cảm thấy rét buốt. Lê Hân làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, đây là lần đầu tiên cô ta có thể gặp Kỳ Cảnh Xuyên một mình. Nếu không để lại ấn tượng tốt, cô ta sẽ tiếc lắm.
Vì vậy, cô ta càng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, còn cố gắng kéo anh lại gần hơn. “Anh Cảnh Xuyên, đừng như vậy mà. Hai chị em em đều là con gái của Lê gia, anh không thể đối xử với chị tốt hơn em như vậy được, sao chỉ để ý đến chị mà không chú ý đến em?”
Ban đầu vì nghĩ Lê Hân là con gái, anh không muốn thô lỗ. Nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, anh bước nhanh ra ngoài, giật mạnh tay Lê Hân ra.
Lê Hân như thể bị anh vất đi, trực tiếp ngã xuống đất.
"Ây da! Đau quá! Anh Cảnh Xuyên, anh làm đau em rồi!" Lê Hân nửa nằm trên sàn, lên tiếng than thở.
Kỳ Cảnh Xuyên như chợt nghĩ ra điều gì, dừng bước, quay đầu lại nhìn Lê Hân. Chỉ thấy cô gái trên sàn, một bên dây áo ngủ đã tuột xuống, mơ hồ để lộ nửa bầu ngực. Phần váy bên dưới cũng "vô tình" trượt lên tận eo, làm lộ ra chiếc quần lót ren đen thấp thoáng.
Thấy Kỳ Cảnh Xuyên quay đầu lại, Lê Hân càng cố tình làm bộ làm dáng, nằm dưới đất uốn éo quyến rũ.
"Anh Cảnh Xuyên, mau đến đỡ người ta dậy đi mà."
Kỳ Cảnh Xuyên lạnh lùng đáp: "Đừng gọi tôi là anh Cảnh Xuyên, cô không xứng."
Nói xong, anh quay người bước đi, mặc cho Lê Hân ở phía sau kêu gào thế nào cũng không ngoảnh lại.
Khi Lê Hân ngã xuống, Lê Nhiễm đã đứng trên cầu thang, chứng kiến toàn bộ màn kịch của cô ta. Đợi đến khi Kỳ Cảnh Xuyên đi xa, Lê Nhiễm mới ung dung bước xuống.
"Ồ, đây là làm gì vậy? Diễn xiếc sao?" Lê Nhiễm đứng trước mặt Lê Hân, cúi đầu nhìn cô ta vẫn còn ngồi bệt dưới đất.
Khi chỉ còn hai người, cô không bao giờ che giấu bản tính thật của mình. Dù Lê Hân có nói với ai rằng Lê Nhiễm không dịu dàng, đáng yêu như vẻ bề ngoài, cũng chẳng ai tin.
Lê Hân ngẩng đầu nhìn Lê Nhiễm, dù ngược sáng cũng có thể thấy rõ sự khinh miệt trong ánh mắt của cô.
"Hừ, quan tâm thì quan tâm đến bản thân mình đi. Đừng để đến ngày nào đó lớp mặt nạ giả tạo của cô bị bóc trần, rồi lại xấu hổ bị đuổi khỏi Lê gia. Khi đó, Kỳ Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ là của tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-38-khong-nhin-co-ta-lay-mot-cai.html.]
Lê Nhiễm mỉm cười nhìn cô ta một cái, cầm cốc nước đi lên lầu.
"Giả tạo?" Lê Hân thật sự hiểu quá ít về cô. Sau khi sống lại, cô luôn cố gắng giả vờ để không bị cho là ngang ngược, kiêu căng.
Nhưng sau hơn mười năm "giả tạo," một số thay đổi đã ăn sâu vào m.á.u cô.
Cô rất thích con người hiện tại của mình: phần lớn thời gian đều dịu dàng, hiểu chuyện. Chỉ khi bị người khác bắt nạt, cô mới để lộ một chút tính cách kiêu ngạo từ kiếp trước.
Còn về mối quan hệ với Lê Hân, Lê Nhiễm nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ bộc lộ mặt tốt đẹp của mình trước mặt người này. Dù sao thì, ai có thể bình thản đối xử tốt với kẻ từng thuê người ám sát mình chứ?
Ngay khi Lê Nhiễm sắp khuất bóng ở khúc quanh cầu thang, cô dừng lại, nhìn Lê Hân một lần nữa.
"Lê Hân, tôi khuyên cô nên đi làm trắng toàn thân, sau đó làm đầy vòng một, tốt nhất là chăm chỉ tập gym một chút. Không thì sau này làm sao mà quyến rũ người khác được?"
"Cô!"
Lê Hân vốn nghĩ rằng mình đã lột xác hoàn toàn trong năm nay, dù chưa phải tuyệt sắc giai nhân thì cũng là một thiếu nữ thanh tú có chút nhan sắc. Không ngờ lại bị Lê Nhiễm nhục mạ như vậy.
Cô ta tức giận hét lên với Lê Nhiễm:
"Đúng, cô đẹp, nhưng đẹp thì có ích gì? Ba mẹ tôi chỉ có thể sinh ra một đứa con gái như tôi! Tôi mới là con gái ruột của họ!"
Lúc này, vừa hay ba Lê và mẹ Lê bước vào nhà, nghe thấy tiếng hét chói tai của Lê Hân.
"Tiểu Hân, con đang làm cái gì vậy? Chị con huấn luyện quân sự vừa trở về, con ở đây làm loạn gì vậy?"
Mẹ Lê lên tiếng trách mắng, nhưng sau đó bà để ý đến bộ váy ngủ dây mảnh trên người Lê Hân.
"Con mau lên lầu thay quần áo đi. Sau này đừng mặc loại đồ ngủ như thế này ở phòng khách nữa."
Lê gia có hàng chục người hầu, trong đó cũng có không ít nam giới. Việc Lê Hân mặc váy ngủ hở hang thế này đi lại trong phòng khách thật sự là quá mất mặt.
Xuất thân từ một gia đình nề nếp, mẹ Lê đôi khi vẫn mang tư tưởng hơi truyền thống. Dù ở trong nhà mình, nhưng nơi này vẫn có sự hiện diện của rất nhiều người ngoài.
Lê Hân còn định thanh minh:
"Mẹ, là chị nói con trước. Chị nói con xấu!"
Ba Lê thậm chí không nhìn lấy con gái mình một cái, chỉ bước thẳng vào thư phòng.
Mẹ Lê thở dài một hơi:
"Lê Hân, con có thấy người làm vườn bên ngoài không? Con có thấy quản gia ở cổng không? Con có thấy những người hầu qua lại trong nhà không? Dù là ở nhà mình, nhưng cách ăn mặc như thế này thực sự không phù hợp khi ở phòng khách. Con nghĩ mẹ nói có đúng không?"
Lê Hân bĩu môi.
Cô ta tất nhiên hiểu điều đó, cô ta cũng không muốn những người giúp việc này nhìn thấy mình trong bộ dạng mát mẻ như vậy. Nhưng chẳng phải vì hôm nay cô ta nghe nói rằng Kỳ Cảnh Xuyên sẽ về sau kỳ huấn luyện quân sự sao?
Cô ta đoán ngay rằng Kỳ Cảnh Xuyên sẽ đến đón Lê Nhiễm, vì thế mới cố tình mặc như vậy, ngồi chờ trên ghế sofa ở phòng khách.
Không ngờ, Kỳ Cảnh Xuyên lại vô tình đến mức không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái!