Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 47: Lê Nhiễm ngọt ngào và mềm mại

Cập nhật lúc: 2025-02-16 10:27:46
Lượt xem: 19

Ngọt quá... Mềm quá...

Nhịp tim của Kỳ Cảnh Xuyên như trống dồn, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c anh.

Lộ Chiêu Chu vừa nghe xong cuộc gọi từ Lộ Chiêu Nguyệt, trở lại và thấy Kỳ Cảnh Xuyên đang ngồi trên sofa, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng. Anh lo lắng vỗ đầu Kỳ Cảnh Xuyên và nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao vậy? Không sốt chứ, sao mặt lại đỏ thế kia?"

Kỳ Cảnh Xuyên mím môi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và lắc đầu. Anh không biết vì sao mình lại có can đảm lớn đến vậy, dám đi hôn trộm Lê Nhiễm khi cô đang ngủ say.

Nếu như không chỉ dừng lại ở việc hôn nhẹ thôi thì tốt biết mấy... Nếu như có thể hôn thêm một chút nữa thì tốt quá...

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Dù cho có thế nào, Kỳ Cảnh Xuyên vẫn không ngừng nhớ lại khoảnh khắc hôn Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm nói là sẽ ngủ một chút, quả nhiên chỉ nửa tiếng sau cô đã tỉnh dậy. Cô dụi mắt, cầm điện thoại lên xem giờ.

"Đã 9 giờ rưỡi rồi, em phải về nhà, ba mẹ biết em hôm nay bắt đầu nghỉ học, nếu về muộn quá họ sẽ lo lắng."

Lê Nhiễm cầm áo khoác và túi xách, ra cửa thay giày rồi quay lại nhìn hai người, "Anh Cảnh Xuyên, anh Chiêu Chu, hai anh có đi cùng không?"

Kỳ Cảnh Xuyên và Lộ Chiêu Chu cùng nhau khoác áo, tắt đèn trong căn biệt thự bí mật, đưa Lê Nhiễm về nhà.

Khi về đến nhà, Lê Nhiễm thấy ba mẹ đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Mẹ Lê vội vàng đứng dậy chào đón.

"Con gái bảo bối của mẹ, sao bây giờ con mới về, mẹ còn tưởng con sẽ về nhà ăn cơm tối, đặc biệt bảo nhà bếp làm món con thích nhất cho con."

Lê Nhiễm cười cười, chọc chọc mũi, làm nũng nói, "Mẹ, xin lỗi, con và anh Cảnh Xuyên, anh Chiêu Chu đi ăn rồi, quên không báo với mẹ."

Ba Lê phụng phịu hừ một tiếng, "Thiên thần nhỏ của ba giờ lớn rồi, không ở trong nhà mà bay đi rồi, bay đến nhà khác rồi.”

Lê Nhiễm ngồi bên cạnh ba Lê, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông, "Ba à, ba nói gì vậy, con mãi mãi là thiên thần của ba mẹ, làm sao có thể bay đi nhà người khác được."

Ba Lê gõ nhẹ vào trán Lê Nhiễm, cười hiền hậu, "Ba đứa các con, đứa nào cũng đều không về nhà, trong nhà chỉ còn lại ba và mẹ con, còn nói là không bay đi nhà khác.”

Mẹ Lê bênh vực con trai mình, "Ông còn nói à, từ khi Lê Thanh chính thức vào tập đoàn Lê Thị, ông đã giao cho nó bao nhiêu công việc, bao nhiêu buổi tiệc xã giao, giờ lại trách con trai không về nhà."

Ba Lê bị mẹ Lê vạch trần ngay lập tức, ngượng ngùng cười, "Nhưng Tiểu Hân cũng không về nhà mà, tôi nói có sai đâu."

Mẹ Lê đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống, Lê Nhiễm nắm tay mẹ, "Mẹ, sao vậy? Tiểu Hân bình thường không về nhà ạ? Mẹ đừng buồn nứa, từ giờ mỗi cuối tuần con sẽ về nhà, ba mẹ đừng thấy con phiền là được."

Mẹ Lê nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, "Nửa năm qua Tiểu Hân rất ít về nhà, thỉnh thoảng về nhà cũng toàn mùi rượu. Mẹ đã bảo anh con đi điều tra xem nó đang làm gì, anh con nói...

Nó mỗi ngày đều ở trong các quán bar, bạn bè xung quanh toàn những kẻ không đáng tin, hai, ba giờ sáng mới về chung cư Mộ Dương, trong khi bài vở đại học thì mỗi tuần chỉ đi học một hai buổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-47-le-nhiem-ngot-ngao-va-mem-mai.html.]

Dù không lên lớp cũng không ảnh hưởng đến bằng tốt nghiệp, nhưng mà mẹ nói con nghe, con thấy không, nó cứ thế mà trôi qua, ôi, có lần nó về nhà, mẹ đã nói một câu, con thấy nó trả lời sao?

Nó nói, đó là ba mẹ nợ nó, nó quyết định cả đời không đi làm, không học hành gì cả, ba mẹ vẫn phải nuôi nó cả đời! Mẹ có thể nuôi nó, nhưng nó cứ sống thụ động thế này, thật sự mẹ rất đau lòng."

Căn hộ Mộ Dương là một trong những khu căn hộ cao cấp của Thành phố Cảnh Thành, sau khi lễ trưởng thành của Lê Nhiễm và Lê Hân kết thúc, ba Lê đã tặng mỗi người một tầng.

Căn hộ này nằm trong khu thương mại sầm uất nhất của thành phố, dù về giá trị và diện tích không thể sánh với Lan Đình Tự, càng không thể so với biệt thự của Lê gia, nhưng tiện lợi ở chỗ đi đâu cũng rất thuận tiện.

Kể từ khi Lê Hân nhận chìa khóa căn hộ Mộ Dương, mỗi tháng cô ta chỉ về Lê gia một lần, và sau cuộc cãi vã với mẹ Lê lần trước, cô ta thậm chí đã không về nhà lần nào nữa.

Mẹ Lê lúc đầu rất buồn, đến bây giờ chỉ cảm thấy bất lực, mất khoảng ba đến bốn tháng để bà hiểu ra một chuyện. Lê Hân và Lê Nhiễm cuối cùng vẫn là hai người khác nhau. Bà cũng đã thử nghĩ cách để gần gũi với con gái ruột của mình hơn, nhưng mỗi lần đều bị đẩy ra.

Vì vậy, nếu con gái không muốn có một người mẹ như bà, thì bà cũng không cần phải cố gắng làm ấm một viên đá lạnh. Dù có quan hệ huyết thống, thì có sao đâu, cuối cùng họ cũng không có duyên mẹ con.

Bà chỉ cần Lê Nhiễm là đủ, Lê Nhiễm mới đứa con gái bảo bối của bà và Lê Chính Vân. Một đứa con gái được nuôi dưỡng từ bé và một đứa được nhận về sau, sự khác biệt lớn như vậy, thật sự không thể so sánh.

Lê Hân đã trở về gần hai năm rồi, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa nhập vào Lê gia, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống xa hoa mà thân phận con gái Lê gia mang lại.

Với Lê gia, cô ta chỉ cần nhận tiền bạc là đủ, còn về tình cảm, thực sự không cần phải ép buộc nữa.

Lê Nhiễm nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Lê, tay kia ôm vai mẹ, "Mẹ, con sẽ không tự hủy hoại bản thân đâu, con nhất định sẽ trở thành niềm tự hào của ba mẹ!"

Thời gian yên tĩnh của ba người trong gia đình bị phá vỡ bởi tiếng giày cao gót vọng lại.

Lê Hân đột nhiên về nhà rồi, cô ta kéo theo chiếc vali màu hồng phấn, khoác chiếc áo choàng sang trọng, trang điểm đậm, đi giày cao gót vào trong.

Lê Hân cao hơn Lê Nhiễm 5 cm, thêm một đôi giày cao gót 7-8 cm, chiều cao gần một mét tám, nhưng cơ thể cô ta lại hơi phẳng, nhìn luôn thiếu một chút gì đó.

Lê Hân nhìn ba người trong phòng khách một cách lạnh nhạt, rồi cười một cách mỉa mai "Xin lỗi, có phải làm gián đoạn thời gian gia đình của mọi người không? Con lên lầu đây."

Ba Lê vỗ mạnh xuống ghế sofa, "Tiểu Hân, sao con nói chuyện thế? Mau đi rửa mặt đi, lớp trang điểm dày như vậy, không nhận ra con nữa."

Lê Hân nhún vai, "Không phải trang điểm cho ba mẹ xem đâu, bạn bè con nói như thế này rất đẹp đấy. Không nói nữa, con lên lầu đây."

Nói xong, cô ta không thèm quay lại, mang vali lên lầu. Mẹ Lê thở dài nhẹ nhàng, "Haiz, mẹ thật sự không biết phải làm sao với con bé nữa... Mẹ đúng là một người mẹ thất bại."

"Mẹ nói gì vậy! Mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới, ba là người ba tốt nhất thế giới." Lê Nhiễm ngọt ngào nói, làm cho ba Lê và mẹ Lê đều cảm thấy ấm lòng.

Mẹ Lê vỗ vỗ vai con gái, "Ngoan, con là đứa ngoan nhất, học kỳ này cuối cùng cũng nghỉ đông rồi, kỳ nghỉ này mẹ muốn ở bên con, mẹ rất nhớ con gái bảo bối của mẹ."

Nói xong, bà lại nhìn chồng, "Còn anh nữa, để Lê Thanh bớt tham gia các buổi tiệc đi, em không muốn nó còn nhỏ mà đã uống rượu hại sức khỏe."

Ba Lê cười, "Em yên tâm đi, đứa con trai này của Lê Chính Vân anh, không ai dám ép nó uống rượu đâu. Nếu em ngửi thấy mùi rượu, chắc chắn là thằng nhóc tự mê rượu rồi."

Loading...