Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 56: Người chưa đến, giọng đã đến trước

Cập nhật lúc: 2025-02-18 09:32:27
Lượt xem: 11

Lê Nhiễm cuối cùng cũng tỉnh lại, cô như vừa trải qua một giấc mộng dài ba kiếp, trong đó cô chứng kiến tất cả những gì mình đã bỏ lỡ ở kiếp trước.

Khoảnh khắc tỉnh lại, cô cảm thấy như có thứ gì đó rời khỏi cơ thể mình. Cô biết đó là chấp niệm của kiếp trước, là khao khát báo thù của Lê Nhiễm ngày xưa.

Kỳ Cảnh Xuyên đã thay cô báo thù, Lê Hân cũng đã nhận được sự trừng phạt. Vậy nên từ giờ, cô có thể nhẹ nhõm hơn... sống một cuộc đời thuộc về chính mình rồi đúng không?

“Tỉnh rồi! Tiểu Nhiễm tỉnh rồi!” Lê Thanh nhìn thấy em gái mở mắt, dù ánh mắt còn đầy mơ hồ, nhưng ít nhất cô đã tỉnh!

Lê Nhiễm quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy Lê Thanh ở bên cạnh. Anh trông rất tiều tụy, dường như đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tử tế.

“Anh… Em làm sao vậy?”

Lê Thanh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:

“Em ngủ ba ngày rồi. Mẹ lo quá đến mức ngất xỉu, ba đang ở phòng bên cạnh chăm sóc mẹ.”

“Mẹ không sao chứ?” Giọng Lê Nhiễm yếu ớt, như không còn sức lực.

“Mẹ không sao đâu, không sao. Nhưng em làm cả nhà sợ c.h.ế.t khiếp. Bác sĩ kiểm tra mãi mà không phát hiện em có vấn đề gì. May mà em tỉnh lại rồi, em dọa anh sợ muốn chết.” Trong ba ngày qua, Lê Thanh thực sự đã bị em gái dọa cho kinh hãi.

Hôm đó, sau khi Lê Nhiễm ngất trong suối nước nóng, anh lập tức đưa cô đến bệnh viện tốt nhất trong vùng. Nhưng ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không tìm ra nguyên nhân. Các chỉ số sinh tồn của cô đều bình thường, nhưng cô cứ như một thiên thần mong manh sắp rời khỏi thế gian, vừa yếu đuối vừa khiến người khác đau lòng.

Mẹ Lê thì hoảng sợ ngay từ lúc Lê Nhiễm ngất xỉu, cộng thêm lo lắng và mệt mỏi quá độ, hôm qua bà cũng không trụ nổi mà ngất đi. May mắn là bà không bị gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.

“Xin lỗi anh, đã làm mọi người lo lắng.” Lê Nhiễm bĩu môi, trông đáng yêu vô cùng.

“Ngốc ạ, em nói gì vậy. Anh sẽ đi báo với ba mẹ rằng em đã tỉnh, bác sĩ cũng sắp đến kiểm tra lại cho em. Còn hai tên kia không biết đang ở đâu rồi…” Lê Thanh vừa nói vừa định rời đi.

Lê Nhiễm nghe thấy hai từ “tên kia”, bèn hỏi:

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Là anh Cảnh Xuyên và anh Chiêu Chu đến sao? Không cần làm phiền họ đâu, em tỉnh rồi mà.”

Lê Thanh khẽ cười:“Không kịp nữa rồi, chắc họ cũng sắp đến rồi. Anh vốn không định nói với họ, nhưng họ liên lạc mãi không được với em, cuối cùng lại gọi cho anh, phiền c.h.ế.t được.”

Lê Nhiễm nhìn quanh một lượt nhưng không thấy điện thoại của mình, nên chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường, suy nghĩ về mọi thứ cô đã thấy trong mơ.

Hình ảnh Kỳ Cảnh Xuyên tự sát trước mộ mình và hình ảnh Lộ Chiêu Chu ngồi trong xe vuốt ve tấm ảnh tốt nghiệp của hai người cứ liên tục hiện lên trong tâm trí cô.

“Haiz...Sau này mình nhất định phải đối xử với anh Cảnh Xuyên tốt hơn. Chỉ là không biết có cơ hội tìm hiểu câu chuyện của anh Chiêu Chu ở kiếp trước không. Nhưng nếu không biết cũng không sao, anh ấy vốn nên là người với tính cách rạng rỡ như bây giờ mới đúng.”

Bác sĩ đến rất nhanh, chỉ sau khi Lê Thanh rời đi vài phút, một nhóm bác sĩ đã vội vã bước vào, vây quanh Lê Nhiễm và nói một đống lời bằng ngôn ngữ Nguyệt Nội mà cô không hiểu.

Khi cô còn đang mơ màng không hiểu gì, Lê Thanh vội vàng dìu mẹ Lê bước vào, mẹ Lê lo lắng lao đến Lê Nhiễm, nhẹ nhàng nắm tay cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-56-nguoi-chua-den-giong-da-den-truoc.html.]

Lê Thanh đứng bên cạnh, dùng ngôn ngữ Nguyệt Nội chuẩn và lưu loát trả lời các câu hỏi của bác sĩ, thỉnh thoảng cũng hỏi Lê Nhiễm vài câu rồi dịch lại cho họ.

Bác sĩ ở trong phòng bệnh tận ba mươi phút rồi mới rời đi, trước khi đi, họ còn kiểm tra lại toàn thân cho Lê Nhiễm và thông báo với Lê Thanh rằng tốt nhất là nên theo dõi thêm hai ngày nữa mới có thể xuất viện.

"Anh, điện thoại của em đâu?" Không có điện thoại bên mình, Lê Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lê Thanh nhướn mày, "Bây giờ em cần nghỉ ngơi, không thể dùng điện thoại, em không phải còn cảm thấy hơi choáng sao?"

Lê Nhiễm bĩu môi, đột nhiên nhớ lại âm thanh sắc nhọn trước khi cô ngất đi, liền hỏi: "Lê Hân đâu rồi ạ?"

"Bệnh viện cũng không có việc gì, mẹ đã bảo con bé ra khu trung tâm thành phố dạo một chút, tránh để nó ở đây gây rối."

Mẹ Lê giải thích, "Lúc đó chính là con bé nhìn thấy con ngất đi và kéo con lại, nếu không thì con đã ngã xuống nước rồi."

"Ồ..." Lê Nhiễm không biết đang nghĩ gì, cô đột nhiên không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Lê Hân trong thế giới này.

"Tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm, em sao rồi." Tiếng của Lộ Chiêu Chu đến trước khi người đến.

Ngay sau đó, hai người đàn ông dáng người cao ráo, điển trai bước nhanh vào. Lộ Chiêu Chu lại mặc đồng phục trung học, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với Kỳ Cảnh Xuyên đang mặc vest.

Lê Nhiễm ngây người nhìn hai người trước mặt, rồi chỉ vào trang phục của họ, trên đầu nhỏ xíu hiện lên một dấu hỏi lớn.

Kỳ Cảnh Xuyên bước đến trước mặt Lê Nhiễm, cúi xuống nhìn cô kỹ càng, nhận thấy cô có vẻ ngoài hơi yếu ớt nhưng tình trạng không tồi, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Lê Thanh, Tiểu Nhiễm sao rồi ạ?" Lê Thanh liếc nhìn hai người với ánh mắt an tâm, "Bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì, vừa rồi kiểm tra lại thì các chỉ số cơ thể vẫn ổn."

Lộ Chiêu Chu òa lên và lao đến bên Lê Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, em làm anh sợ muốn chết! Suốt thời gian qua anh bận quay phim, gửi tin nhắn và gọi điện cho em mà em không trả lời, hỏi Kỳ Cảnh Xuyên thì phát hiện em cũng không trả lời cậu ta! May mà anh bất chợt nghĩ đến hỏi anh Lê Thanh!"

"Vậy là anh trực tiếp từ đoàn phim đến sao?" Lê Nhiễm tò mò hỏi.

Lộ Chiêu Chu gật đầu mạnh, "Đúng vậy! Chưa kịp thay đồ nữa, nhìn này, em có cảm thấy quen không? Anh mặc đồng phục học sinh này! Lúc đi học anh không thích mặc đồng phục, ai ngờ đi quay phim lại phải mặc, haha."

Kỳ Cảnh Xuyên lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm đưa tay về phía anh, Kỳ Cảnh Xuyên do dự vài giây rồi mới nắm lấy tay cô.

"Anh Cảnh Xuyên thì sao? Sao anh mặc vest vậy?" Lê Nhiễm thầm cảm thán, Kỳ Cảnh Xuyên dáng người thật đẹp, anh mặc vest trông thật là đẹp trai.

Chưa kịp để Kỳ Cảnh Xuyên trả lời, Lộ Chiêu Chu đã thay anh trả lời, "Haha, lúc anh gọi điện cho Kỳ Cảnh Xuyên, cậu ta đang họp ở công ty đó! Cũng không kịp thay đồ đã vội vàng đến đây, may mà Nguyệt Nội cách Thành Cảnh không xa, nếu không chắc anh sẽ lo lắng c.h.ế.t mất."

Lê Thanh đứng bên cạnh nhìn hai người không có ý tốt với ánh mắt không vui, "Hừ, các cậu thật rảnh rỗi, tiền nhiều không biết tiêu phải không? Vội vàng đặt máy bay như vậy sao? Đặc biệt là cậu, Kỳ Cảnh Xuyên, tuần trước mới đến rồi mà, cậu không phải đi làm à!"

Lộ Chiêu Chu đứng bên cạnh cười ngớ ngẩn, rồi đột nhiên bắt được trọng điểm trong lời nói của Lê Thanh, "Tuần trước? Mới đến? Cậu đến làm gì mà tôi không biết, hai người nói chuyện bí mật sau lưng tôi phải không?"

Lê Nhiễm nhìn Lộ Chiêu Chu cười đến nheo mắt, đây mới là Lộ Chiêu Chu đúng nghĩa, nhiệt tình và rực rỡ.

Loading...