Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 57: Cảm giác có tiền thật là tuyệt

Cập nhật lúc: 2025-02-18 09:43:10
Lượt xem: 12

Kỳ Cảnh Xuyên và Lộ Chiêu Chu ở lại Nguyệt Nội cả ngày rồi mới rời đi.

“Chí Mộng Thiếu Niên” là một bộ phim lớn trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, Lộ Chiêu Chu đã nhận vai nam phụ và bị rất nhiều người chỉ trích, anh thực sự không thể rời đoàn phim quá lâu, lần này đột ngột rời đi đã là do đạo diễn nể mặt ông của anh.

Còn Kỳ Cảnh Xuyên thì không cần phải nói, nếu người ngất xỉu không phải là Lê Nhiễm, thì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng không rời công ty vào lúc này.

Sau khi Kỳ Cảnh Xuyên và Lộ Chiêu Chu rời đi, Lê Nhiễm cùng Lê gia quay lại biệt viện. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, cô không muốn trải qua dịp Tết trong bệnh viện với gia đình.

Những người giúp việc trong Lê gia đã trang trí biệt viện từ sớm, Lê Nhiễm xuống xe đã thấy đầy sân toàn câu đối Tết và đèn lồng, trước cửa còn dán câu đối Tết lớn.

Câu đối là do Lộ Chiêu Nguyệt viết, Lộ Chiêu Chu mang từ trong nước ra.

Lê Nhiễm đã hôn mê ba ngày, hiện tại vẫn còn rất yếu, sau khi xuống xe, Lê Thanh nhẹ nhàng bế cô lên và đặt cô lên ghế sofa.

Nghe thấy tiếng động ở dưới nhà, Lê Hân xuống cầu thang, thấy Lê gia  4 người đã về, tiến lại gần Lê Nhiễm nhìn qua, thấy cô không có gì nghiêm trọng.

“Là tôi cứu chị đấy, nếu không phải tôi, chị có thể đã bị nước làm nghẹn c.h.ế.t rồi.” Cô ta nói chuyện vẫn khó nghe như thường lệ.

Lê Nhiễm ngoan ngoãn nằm trong sofa, Lê Thanh nghe thấy lời này rất không vui, "Cô nói gì thế? Nếu không cần miệng, tôi sẽ gửi cho người cần! Đừng có mà nói mấy câu c.h.ế.t chóc trong ngày Tết thế này, nếu Tiểu Nhiễm chết rồi, tôi sẽ cho cô đi theo luôn."

Lê Hân nhìn ánh mắt hung dữ của Lê Thanh, lần đầu tiên cúi đầu xuống, "Uh, được rồi, là do em lỡ lời. ...Anh, em muốn xin anh một việc."

Lê Thanh nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô em gái này nói từ "xin" với anh.

"Nói thẳng đi, đừng rườm rà nữa."

Lê Thanh lắc lắc điếu thuốc chưa châm lửa, vì cô em gái yêu quý vẫn còn yếu, anh không thể hút thuốc trước mặt cô.

Lê Hân bĩu môi, "Anh à, năm sau em muốn dẫn bạn bè đến đây chơi, mẹ bảo em nói với anh, anh sẽ giúp em sắp xếp."

“Haha, cứ xem biểu hiện của cô thế nào đã. Nếu cô không gây chuyện thị phi, không bắt nạt Tiểu Nhiễm, ngoan ngoãn từ bỏ những suy nghĩ linh tinh kia, thì những thứ cô muốn về mặt vật chất, tôi đều sẽ đáp ứng.”

Lê Thanh cảm thấy, nếu chỉ cần một chút lợi ích vật chất mà có thể khiến Lê Hân không làm loạn, thì giao dịch này quả là quá hời.

Trong hai năm Lê Hân trở về nhà, anh đã tận mắt chứng kiến không ít mánh khóe lớn nhỏ của cô ta, đặc biệt là những hành vi nhằm vào Lê Nhiễm. Gần đây cô ta có vẻ ngoan ngoãn hơn, nếu còn ngoan hơn chút nữa thì tốt biết mấy...

Lê Hân trong hai năm qua đã tận hưởng không ít lợi ích từ việc giàu có, đặc biệt là cảm giác được người khác tâng bốc, nịnh nọt. Cô ta rất ghét Lê Nhiễm, lúc nào cũng muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, cô ta biết nếu thật sự đẩy Lê Nhiễm ra khỏi gia đình này, thì bản thân cô ta ở nhà họ Lê cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nếu không còn cách nào khác, thì đành cố gắng "miễn cưỡng" hòa hợp với Lê Nhiễm, miễn là nhà họ Lê có thể đáp ứng mọi nhu cầu vật chất của cô ta.

Lê Hân là người độc ác và nham hiểm, nếu không thì kiếp trước cô ta cũng không thể thuê người g.i.ế.c Lê Nhiễm. Nhưng cốt lõi của vấn đề, cô ta vẫn là một kẻ ích kỷ.

Kiếp trước, vì Lê Nhiễm có tính cách bướng bỉnh, gia đình họ Lê khi đón người em họ "bề ngoài ôn hòa" như Lê Hân về đã rất vui mừng một thời gian. Thêm vào đó, những lần cô ta bắt nạt Lê Nhiễm một cách ngấm ngầm, Lê Nhiễm cũng không phản kháng quá gay gắt. Điều này khiến Lê Hân ảo tưởng rằng mình quan trọng hơn Lê Nhiễm rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-57-cam-giac-co-tien-that-la-tuyet.html.]

Cô ta thậm chí nghĩ rằng dù Lê Nhiễm có không còn nữa, thì người nhà Lê gia cũng sẽ không tức giận hay đau buồn quá mức. Đặc biệt, khi biết ba Lê định chia tài sản cho Lê Nhiễm, Lê Hân càng bị kích động đến mức thuê người g.i.ế.c Lê Nhiễm ngay lập tức. 

Nhưng kiếp này thì khác, Lê Nhiễm từ đầu đến cuối luôn hiền lành, và sự quan tâm của Lê gia dành cho cô vẫn luôn ở đỉnh điểm, không hề giảm sút.

Lê Hân đã thử đủ mọi cách để đuổi Lê Nhiễm ra khỏi nhà trong hai năm qua, nhưng đều thất bại. Hơn nữa, cô ta còn khiến cho Lê gia dần dần không ưa mình, nên cô ta không muốn mất đi sự giàu có vô biên của Lê gia , đành phải chấp nhận vị trí của Lê Nhiễm trong gia đình.

"Chỉ cần cho tôi tiền, cho tôi địa vị, cho tôi đứng ở nơi mà cả đời nhiều người cũng không thể đạt tới, tôi có thể làm bất cứ điều gì." Đây là suy nghĩ thực sự trong lòng Lê Hân. "Nhưng nếu sau này có cơ hội đuổi Lê Nhiễm đi mà không ảnh hưởng đến mình, thì tôi sẽ không nương tay đâu!"

Lê gia ít người, ông bà Lê cũng đã qua đời từ lâu, vì vậy mỗi năm gia đình chỉ cần tụ tập lại là đã coi như đón Tết. 

Ba Lê đã mời đầu bếp của khách sạn bảy sao duy nhất ở nước Nguyệt Nội về để chuẩn bị bữa tối cho năm người trong gia đình. Mỗi năm, gia đình đều trải qua Tết ở các nơi khác nhau trên thế giới, vì vậy bữa tối Tết thường mang đặc trưng của địa phương.

Ngoài các món ăn Trung Quốc ngon lành, món ăn Nguyệt Nội là món yêu thích nhất của Lê Nhiễm!

Cô rất thích sushi, thích shabu-shabu, và các món sashimi khác nhau! Mặc dù không có cảm giác ấm áp và náo nhiệt như khi ăn món Trung, nhưng đây vẫn là một bữa tối Tết tuyệt vời, thậm chí ngay cả ba Lê và mẹ Lê, vì tuổi tác cao, đã không còn cảm thấy thèm ăn nhiều, nhưng họ cũng ăn khá ngon miệng.

Sau bữa ăn, Lê Thanh vẫy tay gọi em gái lại, dẫn Lê Nhiễm ra sân trước của biệt thự, hướng về phía núi Nguyệt Nội.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, "Tiểu Nhiễm, anh có món quà muốn tặng em."

Lê Nhiễm tò mò nhìn anh, "Quà gì vậy anh? Là quà Tết hay quà xuất viện ạ?"

Lê Thanh cười gian, "Haha! Anh của em mà tặng quà còn cần lý do gì nữa? Để em vui một chút thôi, không cần lý do gì cả. Đừng nói nữa, nhìn thẳng về phía trước đi."

Lê Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy bóng tối dưới ánh trăng chiếu lên núi Nguyệt Nội, không biết anh muốn cô nhìn gì.

8 giờ tiếng chuông đồng hồ từ trong phòng vang lên, nhưng Lê Nhiễm lại bị cảnh tượng ở xa thu hút tầm mắt.

Đó là pháo hoa, pháo hoa từ đỉnh núi Nguyệt Nội.

Lê Nhiễm không rời mắt khỏi đỉnh núi, biệt thự của Lê gia có vị trí rất tốt, có thể nhìn toàn bộ cảnh núi Nguyệt Nội.

Những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu bung nở trên đỉnh núi, đẹp đến mức không giống cảnh vật của nhân gian.

"Anh à... cảm ơn anh, món quà này em rất thích." Pháo hoa kéo dài 15 phút, Lê Thanh nghe thấy lời cảm ơn của Lê Nhiễm, hiếm khi cảm thấy hơi ngại ngùng.

"Cảm ơn gì chứ, sau này khi muốn xem pháo hoa thì tìm anh nhé, đừng tìm thằng nhóc nhà họ Kỷ. Em còn nhỏ, đừng để nó lừa em."

Lê Nhiễm "Ha" một tiếng cười, thì ra là vậy, xem ra anh đã biết chuyện cô và Kỷ Cảnh Xuyên cùng nhau xem pháo hoa ở Daphne rồi. Anh đúng là một người ạnh trai keo kiệt.

Pháo hoa trên đỉnh núi Nguyệt Nội được nhiều người quay lại và đăng lên mạng, nhưng vì không có tên, mọi người chỉ nghĩ đây là hoạt động đón Tết của một tổ chức nào đó. Lê Nhiễm đương nhiên cũng không chủ động nhận lấy gì cả.

Kỳ nghỉ Tết của Lê gia cũng kết thúc như vậy, hôm trở về Lê gia, mẹ Lê thở phào nhẹ nhõm, may mà Tiểu Nhiễm không sao, nếu không, bà sẽ chẳng bao giờ dám đi nghỉ dưỡng nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ đó sẽ là nỗi đau suốt đời của bà.

Loading...