Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 61: Mau bắt kẻ lừa đảo vào tù

Cập nhật lúc: 2025-02-20 14:24:16
Lượt xem: 10

Trong phòng họp lớn.

Cũng giống như bốn cô gái xung quanh Vương Lộ Lộ, ba của Vương Lộ Lộ cũng bị bốn phụ huynh khác vây quanh ở giữa.

Nếu không có sự ngăn cản của cảnh sát, có lẽ họ đã bắt đầu uống rượu, hút thuốc và hết lời tâng bốc ông Vương rồi.

Người đầu tiên trong nhóm tâng bốc là ba của cô gái mặc áo trắng, lúc này ông ta đang ngồi bên cạnh ông Vương, vô cùng tức giận nói:

“Vương Tổng! Việc này thật sự quá khiến người ta tức giận rồi! Không ngờ ở thành phố Cảnh Thành mà lại có người dám bắt nạt con gái của ông, thực sự không thể chịu nổi! Lừa đảo đến mức này rồi, đụng phải ông thì bọn họ đúng là tiêu đời rồi!”

Người được gọi là Vương Tổng đã quen với những lời tâng bốc kiểu này, ông ta vẫy tay, khiêm tốn nói:

“Đừng nói vậy, tôi ở Cảnh Thành cũng chỉ là một người bình thường, gia đình cũng bình thường thôi, nhưng con cái chúng ta dù nói gì cũng không thể bị bắt nạt được, ai, đúng là cây lớn hút gió mà.”

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng ông ta không nghĩ như vậy. Ông ta luôn cho rằng gia đình mình khá giả, ngoài những gia đình lâu đời, không có gia đình nào có thể sánh được với gia đình mình.

Ông ta không biết con gái yêu quý của mình lại gây ra chuyện gì nữa nhưng bất kể là ai, ông ta nhất định phải giúp con gái trả thù, xem ông ta làm thế nào để cho hai kẻ lừa đảo này vào tù.

“Cảnh sát, cảnh sát, phụ huynh của bên kia đến chưa? Vương Tổng chúng tôi là người làm ăn lớn, mỗi phút cũng có thể giao dịch mấy triệu, chúng tôi không có thời gian ngồi đây đâu.” Một phụ huynh bên cạnh la lớn.

Lê Thanh và hai người còn lại chưa kịp đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng la hét từ trong phòng. Anh nhíu mày, không thèm quan tâm đến mấy triệu mà họ nói. Ở Cảnh Thành này, không có ai kiêu ngạo hơn Lê Thanh anh.

Anh định dùng chân đá cửa vào, nhưng nghĩ lại mình đang ở sở cảnh sát, nên mới thu lại động tác vừa rồi.

“Tôi đến rồi, sao vậy? Các người đã thỏa thuận xong chuyện đền bù chưa? Một phút đã kiếm 1 triệu thì đừng lảng tránh 80 vạn của chúng tôi nữa .” Lê Thanh với vẻ mặt không cảm xúc ngồi xuống cùng Lê Nhiễm và Kỳ Cảnh Xuyên.

Vương Tổng nhìn thấy chàng trai trẻ bước vào có vẻ hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ đã gặp ở đâu, ông ta nghĩ có lẽ cũng không phải là nhân vật quan trọng, nên không mấy để tâm đến Lê Thanh.

Bố cô gái mặc áo trắng là người lên tiếng trước: “Các người nói tám mươi vạn thì là tám mươi vạn sao? Tôi nói các người là lừa đảo đấy, mấy đứa này con nhỏ tuổi mà đã tổ chức lừa đảo, phải bắt hết bọn chúng vào tù!” 

Lê Thanh hoàn toàn không tức giận, anh nhẹ nhàng nói: "Ồ, tôi tin là sở cảnh sát đã cho các người xem chứng nhận về chiếc máy Aimo Weidi đó rồi phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa."

Vương Tổng nhẹ nhàng vỗ tay vào vai người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó vẻ mặt như đang tỏ ra hòa nhã nói với ba người: "Các cháu, nghe lời chú một câu, thỏa hiệp một chút đi. Chú sẽ đưa cho các cháu ba trăm ngàn, mỗi người một trăm ngàn, như vậy, còn gì hợp lý hơn nữa chứ."

Nghe thấy vậy, Vương Lộ Lộ cảm thấy không vui. Ba trăm ngàn là tiền tiêu vặt của cô ta trong ba tháng, nếu phải trả số tiền này, chắc chắn cô ta sẽ bị ba mình trừ hết tiền tiêu vặt!

"Ba! Chỉ cần đưa vài ngàn là được rồi! Hơn nữa họ là kẻ lừa đảo! Đây là xã hội gì vậy, chúng ta lại phải trả tiền cho kẻ lừa đảo sao?" Vương Lộ Lộ kêu lên.

Lê Nhiễm bình tĩnh nói: "Nếu các người không muốn bồi thường riêng, tôi cũng không ngại tiến hành theo thủ tục pháp lý."

Vương Tổng nghe vậy thì cau mày, vì là một người kinh doanh, ông ta cực kỳ kiêng kỵ bị dính vào kiện tụng.

"Các cháu đừng làm quá, ba trăm ngàn là rất nhiều rồi. Tôi là tổng giám đốc của Vương Thị ở Tây Thành, nếu không được, tôi có thể sắp xếp một công việc cho các cháu ở công ty."

Lời này vừa dứt, cả ba người Lê Nhiễm, Lê Thanh và Kỳ Cảnh Xuyên đều phá lên cười. Lê Nhiễm còn như nghe phải một câu chuyện cười, "Ồ~ Vương Thị à, anh Cảnh Xuyên, lúc thể hiện phong cách tổng tài bá đạo của anh đến rồi."

Kỳ Cảnh Xuyên nhớ lại dáng vẻ của Lê Nhiễm khi nói câu "Trời lạnh Vương phá" thì bất giác đỏ mặt.

Lê Thanh đột nhiên mở miệng: "Vương Thị ở Tây Thành? Kinh doanh đĩa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-61-mau-bat-ke-lua-dao-vao-tu.html.]

Vương Tổng kiêu ngạo gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi cung cấp đĩa cho Lê Thị, nếu các cháu không biết Vương Thị thì chắc chắn cũng phải biết Lê Thị. Vậy nên... các cháu, tôi khuyên các cháu nên nhượng bộ một chút, rất nhiều thứ quan trọng hơn số tiền tám mươi vạn này, các cháu nói đúng không?"

Không ngờ sau khi ông nói xong, ba người đối diện đều có biểu cảm gần như đồng điệu, rõ ràng là rất khinh thường những lời ông ta nói.

Lê Thanh là người đầu tiên đứng lên: "Được rồi, không cần trả lại tám mươi vạn nữa, nhưng..."

Những người bên kia thấy Lê Thanh nhận thua như vậy, tâm trạng vui mừng bộc lộ rõ rệt.

"Sớm như vậy thì tốt rồi, sao phải đưa chúng tôi đến sở cảnh sát chứ."

"Nhưng... hợp đồng giữa Vương Thị và Lê Thị, đã kết thúc rồi."

Nói xong, Lê Thanh cùng Lê Nhiễm và Kỳ Cảnh Xuyên rời khỏi phòng họp lớn, hoàn toàn không quan tâm đến những gì đằng sau đang nói.

“Vương Tổng, đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, nó giả vờ giống như có chút quyền lực vậy, không sợ miệng mình bị lưỡi d.a.o cắt à.”

“Chắc chắn là kẻ lừa đảo, thấy chúng ta có bối cảnh lớn nên dễ dàng bịa ra một lý do đáng sợ rồi bỏ đi. Thằng nhóc đó đúng là mạnh miệng, nó là ai chứ, dám nói những lời như vậy.”

“Đúng vậy, đừng để ý bọn chúng nữa, tôi mời mọi người đi ăn, Vương Tổng, cho tôi một cơ hội nhé?”

Ra khỏi sở cảnh sát, ba người Lê Nhiễm ngồi lên xe của Lê Thanh.

“Anh ơi, lúc nãy anh nói gì vậy... có nghĩa là sao?” Lê Nhiễm nghiêng đầu nhìn người anh trai đang lái xe.

“Ý nghĩa đơn giản thôi, loại doanh nghiệp nhỏ như vậy, diệt một cái thì còn rất nhiều cái khác lên thay không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả.” Lê Thanh chuẩn bị lái thẳng đến tập đoàn Lê Thị, để thực hiện mệnh lệnh đã nói lúc ở sở cảnh sát.

Khi đến công ty Lê Thị, ba người đi vào thang máy dành riêng cho các cấp lãnh đạo dưới cái nhìn của nhân viên lễ tân.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Ôi! Tiểu Lê tổng sao vừa mới vội vã ra ngoài, lại vừa vội vã quay lại, còn dẫn theo em gái của tiểu tổng và một anh chàng cực kỳ đẹp trai!”

“Anh đẹp trai đâu rồi? Anh đẹp trai đâu rồi?”

“Vừa rồi phòng thị trường vừa họp xong, Lê phó tổng nhận điện thoại rồi chạy đi vội vã, có vẻ như gấp lắm, hóa ra là đi đón em gái về à.”

“Thật tò mò... tò mò Lê phó tổng đã đi đâu... tò mò anh chàng đẹp trai đó là ai…”

Văn phòng của Lê Thanh nằm ở tầng dưới văn phòng của ba anh, tuy không sang trọng như của ba Lê, nhưng trông cũng khá ổn.

Đây không phải là lần đầu tiên Lê Nhiễm đến văn phòng của anh trai cô, nhưng là lần đầu tiên đi cùng với Kỳ Cảnh Xuyên. Cô quen thuộc rót cho Kỳ Cảnh Xuyên một cốc cà phê rồi ngồi xuống ghế sofa nhìn Lê Thanh nói chuyện qua điện thoại.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên, có phần hói đầu, vội vã bước vào.

“Tiểu Lê tổng, cậu gọi tôi sao?” Giọng ông ta đầy kính trọng.

Lê Thanh nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh lùng, “Vương Thị ở Tây Thành là nhà cung cấp đĩa của chúng ta à? Thay họ đi.”

Người đàn ông hói đầu tuy biết rằng từ khi Lê Thanh vào công ty, anh chưa bao giờ sai lầm trong bất cứ quyết định nào, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi lý do của mệnh Lênh có vẻ không hợp lý này.

Lê Thanh nhếch miệng cười khinh thường, “À, không có gì, trời lạnh rồi, đến lúc để Vương Thị Tây Thành phá sản rồi.”

Loading...