Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 568

Cập nhật lúc: 2025-04-07 11:06:20
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Kiến Mộc dù đang bận vẫn ung dung nhìn cô ấy, đáp:

“Ban đầu tôi định làm gì đó, nhưng giờ chỉ muốn xem diễn.”

Nữu Nữu im lặng một lúc rồi hỏi:

“Cô… không phải là Huyền Sư sao?”

Lê Kiến Mộc gật đầu:

“Đúng, tôi là Huyền Sư.”

Nữu Nữu lại không nói gì, chỉ nhìn Lê Kiến Mộc chằm chằm.

Lê Kiến Mộc mỉm cười.

Cuối cùng, xe của Văn Nhân cũng tới thôn.

Một dàn xe đen sang trọng đỗ lại ở phía bắc thôn, dừng trước nhà của bà cụ ở đó.

Cha của Văn Nhân đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức đốt pháo, âm thanh đùng đùng vang lên khiến không khí yên tĩnh của thôn bỗng trở nên ồn ào.

Chẳng mấy chốc, cả thôn đều biết tin con gái của đại minh tinh Văn gia trở về.

Văn Nhân bước xuống xe với khuôn mặt lạnh lùng, đi bên cạnh người đại diện, và được cha Văn cùng em trai đón vào nhà với nụ cười phúc hậu.

Mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt đầy tò mò và ghen tỵ.

“Mới có một đứa con gái mà lão Văn gia đã nở mày nở mặt rồi, ai bảo con gái không có giá trị chứ?”

“Vậy nếu con dâu bà ấy đang mang thai con gái thì sao? Bà có vui không?”

“Cút đi, đứa con trong bụng con dâu tôi chắc chắn là con trai! Miệng quạ đen!”

“Vậy bà ghen tỵ cái gì? Con gái giỏi đến đâu cũng không bằng con trai, nói đi nói lại, con trai mới là người lo nhang khói!”

...

Cha của Văn Nhân xoa tay, ngồi tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía con gái và người đại diện của cô đang ngồi trong nhà chính. Trong lòng ông ta tràn đầy tự hào, kiêu hãnh.

Không thể tin nổi, có cô gái nào trong thôn giống như con gái nhà mình không? Nhìn vẻ ngoài, khí chất của cô ấy, rõ ràng nhà có tiền cũng chưa chắc có thể nuôi dưỡng ra một người như vậy. Nhưng con gái ông, lại là người duy nhất làm được điều đó.

Nếu cô ấy nghe lời thêm một chút nữa, thì quả thực không gì hoàn hảo hơn.

“Cuối cùng thì Nhân Nhân cũng đã về rồi. Cha và em trai cháu đều mong đợi cháu về nhà. Ngoài kia lại có người nói lung tung, bảo cháu làm đại minh tinh rồi, có tiền nên không thèm nhận người trong thôn chúng ta. Thím thấy mấy người đó thật sự là ăn nói không suy nghĩ.” 

“Gương mặt Nhân Nhân giờ không giống hồi trước, xinh đẹp hơn nhiều. Cháu có phải đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Minh tinh như cháu, chắc chắn biết cái này. Có đắt không? Cháu gái ngoài nhà thím cũng muốn cắt mí mắt, nói là làm vậy sẽ đẹp hơn, có thể làm minh tinh, kiếm tiền nhiều hơn.”

“Nhân Nhân có người yêu chưa? Có cần thím giới thiệu ai cho cháu không? Cháu cũng đã lớn tuổi rồi, thím có đứa cháu nhà anh họ không tệ. Dù chắc chắn không kiếm tiền bằng cháu, nhưng là người chăm chỉ, không giống mấy tên đàn ông trong giới kia. Gả chồng, vẫn nên tìm người như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/568.html.]

Thôn Thiên Tây không lớn, những người dân ở đây vốn không có gì làm, khi nghe tiếng pháo nổ, mọi người liền kéo đến tụ tập trong sân nhà của gia đình Văn Nhân. Những câu chuyện tán gẫu và lời bàn tán bắt đầu vang lên. Đám đông nói những lời mà nếu là người ngoài nghe vào chắc chắn sẽ phải sửng sốt.

Gương mặt Văn Nhân càng lúc càng lạnh. Thậm chí người đại diện của cô cũng không thể ngồi yên, khó có thể giữ bình tĩnh trước những lời nói của mọi người.

Cuối cùng, Văn Nhân đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng:

“Phòng của tôi đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Gương mặt cha của Văn Nhân liền thay đổi, vẻ không vui lộ rõ.

Mẹ Văn vội vàng đứng dậy, nói:

“Nhân Nhân, mẹ dẫn các con lên lầu, phòng của con ở đây, đi theo mẹ nhé.”

Văn Nhân không thèm nhìn ai, dẫn theo người đại diện bước lên cầu thang.

Đám hàng xóm xung quanh nhìn theo, sắc mặt không khỏi khó chịu.

“Đại minh tinh sao lại như vậy?”

“Đều là hàng xóm cùng quê thôi mà, tôi thấy lão Văn, giáo dưỡng con gái ông thật sự là không ổn.”

“Không phải là giáo dưỡng không được, mà là có tiền rồi, coi thường những người nhà quê như chúng ta thôi.”

“Nhớ hồi nhỏ, tôi còn cho cô ta ăn bánh nướng ở quán nhà tôi, sao giờ lại không nhớ gì nữa?”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cha của Văn Nhân liền vội vàng cười giả lả, xua tay nói:

“Không phải như vậy đâu, mọi người đừng hiểu lầm, Nhân Nhân nhà tôi mới từ Bắc Thành về thăm tổ tiên, cô ấy mệt quá vì đêm qua không ngủ, cho nên có chút mệt mỏi, mong mọi người thông cảm một chút.”

“Đúng rồi đúng rồi, vừa rồi tôi chỉ mải b.ắ.n pháo vui quá, quên mang kẹo ra đãi mọi người, đứa nhỏ nào ở đây không có kẹo, gọi bọn chúng ra đây, lát nữa tôi sẽ rải kẹo, chắc chắn mọi người thích.”

Những người lúc nãy còn lẩm bẩm nói chuyện lập tức tỏ ra vui mừng. Những người gần nhà vội vàng chạy về gọi con cháu ra, tranh thủ thu vớt kẹo.

Chẳng mấy chốc, cha của Văn Nhân xách một túi kẹo lớn từ trong phòng ra.

Các đứa trẻ xung quanh vui mừng hớn hở, nhảy lên nhặt kẹo, bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn.

Văn Nhân đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn xuống cảnh tượng đó và không khỏi cười mỉa mai.

Người đại diện nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nói:

“Cha em thật là giỏi trong việc đối nhân xử thế, nhưng mà sao chị thấy kẹo này có chút quen quen nhỉ?”

“Tháng trước bên nhãn hiệu hợp tác gửi cho em hai thùng kẹo.” Văn Nhân trả lời.

Người đại diện lập tức hiểu ra.

“Chậc chậc.” Chị ấy nói, “Mẹ em lại nghĩ em không ăn kẹo nên lén gửi về cho em em à?”

Loading...