Ba người nhanh chóng tiếp cận ranh giới phía bắc của thôn Thiên Tây.
Lúc này, sương mù dày đặc như tường chắn đã bao phủ toàn bộ thôn, kết giới âm khí lơ lửng trong không trung. Trên cao, mặt trăng m.á.u đang chậm rãi hạ xuống, dường như muốn giáng xuống ngay giữa thôn.
Chu Tiền Tiền còn đang lo lắng về cách tiến vào, thì đã thấy Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vung tay.
Một làn gió vô hình quét qua, sương mù dày đặc trước mặt tách ra như có bàn tay vô hình dẫn đường, để ba người thản nhiên bước vào trong.
Không gian trong thôn tối mịt, im lặng một cách kỳ lạ. Có tiếng người vang lên đâu đó, nhưng lắng tai thì chẳng thấy gì khác.
Không còn tiếng chim kêu, chó sủa. Thay vào đó, là những âm thanh mơ hồ như tiếng trẻ con đang cười đùa, thút thít.
Chu Tiền Tiền lạnh sống lưng. Theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau…
Nhưng con đường dẫn vào thôn đã biến mất. Không còn ngã tư, không còn đồng ruộng hay sườn đất. Chỉ là một biển sương mù dày đặc, mờ mịt đến mức không thấy gì.
Đúng lúc ấy, một bóng quỷ vụt qua trước mặt họ.
“Hì hì…”
Tiếng cười trẻ con vang lên ngay bên tai như tiếng thì thầm giữa màn đêm khiến da đầu Chu Tiền Tiền run rẩy. Anh hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, vội đưa tay bịt miệng, đồng thời siết c.h.ặ.t t.a.y áo Lê Kiến Mộc.
“Lê đại sư, đây… đây là chuyện gì thế?”
Tiếng cười càng lúc càng nhiều, vang vọng khắp xung quanh.
“Hì hì hì…”
“Ha ha ha… Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây…”
“Nhà con ở ngay đây, cha mẹ con trở về rồi…”
“Ông nội, ông nhìn cháu đi, cháu không hề làm lãng phí tiền của nhà mình mà… ông đừng bỏ cháu mà…”
Từng tiếng gọi non nớt vang lên, trẻ con khóc cười lẫn lộn, giọng nói văng vẳng bên tai khiến người nghe sởn gai ốc. Trong không trung, những bóng ma nhỏ xíu lướt qua trước mặt họ.
Chu Tiền Tiền nhìn một lúc, càng hoảng hốt hơn — tất cả đều là những đứa bé gái, có đứa chỉ mới vài tháng tuổi, có đứa chập chững biết đi, có đứa tầm hai ba tuổi, nhưng không một ai còn sống.
“Lê đại sư, quỷ… là quỷ hết, nhiều như vậy, thôn này làm sao bây giờ?” Chu Tiền Tiền siết c.h.ặ.t t.a.y Lê Kiến Mộc, trong lòng sóng gió ngút trời.
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, ánh mắt thản nhiên: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta cứ quan sát đi.”
Chu Tiền Tiền nghe vậy thì như sụp đổ: “Quan sát gì chứ! Đây là quỷ! Quỷ thật đấy! Nếu bọn họ làm hại người thì sao? Cả thôn đều đang gặp nguy hiểm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/578.html.]
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn anh, giọng bình tĩnh: “Vậy anh đi mà cứu. Đi theo bọn họ, đi hỏi, đi khuyên, đi đánh nếu cần. Hoặc là… lắng nghe câu chuyện của bọn họ.”
Chu Tiền Tiền cứng người, lặng im nhìn Lê Kiến Mộc một hồi lâu. Cô vẫn đứng đó, bình tĩnh không nhúc nhích, như thể không có gì bất thường. Cuối cùng, Chu Tiền Tiền mím môi, quay người bước theo một bóng ma nhỏ.
Lê Kiến Mộc nhìn theo bóng anh ta xa dần.
Có lẽ, tất cả Huyền Sư khi còn trẻ đều từng nghĩ thế giới chỉ có hai màu — trắng là thiện, đen là ác. Nhưng cuộc đời không đơn giản đến thế.
Lê Kiến Mộc dìu bà cụ đi về phía nhà họ Vương.
Nhà họ Vương là căn nhà duy nhất trong thôn vẫn còn sạch sẽ, không hề có linh hồn nào quanh quẩn, chỉ có tiếng la hét và hỗn loạn từ bên trong vang vọng ra.
“A a a…”
Tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ vang lên từ gian phòng sát vách nhà chính, khiến người nghe cũng rợn người.
Lê Kiến Mộc và bà cụ vừa đến trước cửa, còn chưa kịp gõ, thì bên trong đã vang lên tiếng tranh cãi lo lắng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“120 còn chưa tới à? Đám người bệnh viện làm gì vậy? Gọi cả tiếng rồi còn chưa tới!”
“Điện thoại đâu? Di động không có tín hiệu nữa hả?”
“Sao xe trong thôn lại hỏng hết vậy? Một đám hại người! Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi cầm d.a.o phay đến nhà từng đứa cho mà xem!”
“Giờ làm sao? Ai trong thôn biết đỡ đẻ chứ?”
“Người biết đỡ đẻ thì toàn là người già rồi, tay run mắt mờ, còn ai làm nổi nữa?”
“Cha, cha có biết ai còn đỡ đẻ được không? Con nhớ vợ của Trụ Tử trước kia đều sinh ở nhà mà.”
Một ông cụ nằm trong gian lều bên chuồng heo, thoi thóp trên chiếc đệm cũ kỹ ẩm mốc. Mùi chuồng heo lẫn mùi nước tiểu bốc lên nồng nặc, khiến ai tới gần cũng phải nhíu mày bịt mũi.
Ông cụ nằm quay mặt về hướng bắc, mắt mơ màng nhìn lên mái nhà. Bầu trời đỏ rực, một vầng trăng m.á.u treo lơ lửng trên ngọn cây, như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Cha, cha nói gì đi chứ! Thằng cháu thứ hai của cha đã chăm sóc cha bao năm nay, giờ cần cha mở miệng một câu mà sao khó thế?”
Ông cụ bị lắc mạnh đến suýt ngã xuống, nhìn chằm chằm vầng trăng rồi run rẩy lẩm bẩm: “Tới rồi… tới rồi…”
“Cái… cái gì tới rồi cơ?”
Đúng lúc ấy, Lê Kiến Mộc gõ cửa “cốc cốc”.
Cửa chỉ khép hờ, cô gõ một tiếng lễ phép rồi đẩy nhẹ, lộ ra bà cụ đứng bên cạnh.