Tên thanh niên nổi cáu, ném cái xương gà trong tay xuống đất, bực bội gào lên:
"Tất cả là tại cha mẹ đó! Con hai mươi mấy tuổi rồi mà chưa có bạn gái, đến tay phụ nữ cũng chưa từng được sờ. Không tò mò mới lạ đó! Nói đi, khi nào thì cha mẹ mới chịu cưới vợ cho con hả?!"
Nhắc đến chuyện cưới vợ cho con trai, vợ chồng chủ nhà lại không khỏi thở dài.
"Giờ muốn cưới được vợ đâu phải dễ. Động một tí là đòi sính lễ, rồi còn đòi xe, đòi nhà… Cha mẹ biết đi đâu mà kiếm ra chừng ấy tiền đây?" – người vợ cau mày than thở.
Bà ngẫm nghĩ một lát, rồi quay sang nói với con trai:
"Con à, hay là thế này đi. Con thử lên thành phố kiếm việc làm đi, không cần gì lớn lao, chỉ cần chịu khó, vào nhà máy hay làm mấy công việc tạp vặt cũng được. Rồi ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng một chút, đối xử với con gái nhẹ nhàng, phóng khoáng chút là được. Chờ lúc lừa được người ta rồi… đến khi cái thai thành hình thì xe cộ, nhà cửa gì cũng khỏi phải lo. Khi ấy là có được cả con dâu lẫn cháu trai rồi."
Người con trai nhăn mặt, bĩu môi:
"Con không đi đâu. Làm việc cực lắm, suốt ngày quần quật, tiền thì chẳng bao nhiêu, mệt muốn chết. Ở nhà vừa nhàn vừa thoải mái hơn."
Nghe vậy, cả hai vợ chồng cùng sa sầm nét mặt.
"Vậy con bảo phải làm sao?" – ông bố nhíu mày, giọng bất mãn. "Dựa vào mẹ cha con thì chẳng mong gì được đâu. Cả năm làm chẳng dư được bao nhiêu, chỉ với chút tiền đó thì e là con phải sống độc thân cả đời!"
Người con trai không đáp, lặng lẽ cúi đầu. Một lúc sau, cậu ta lầm bầm:
"Cho nên… sớm biết thế này thì lúc trước đừng vứt bỏ người ở trên con đi. Bây giờ con gái quý như vàng, mà chị con nếu còn sống thì nhà mình cũng đỡ. Việc nhà có người làm, sính lễ cũng chẳng thiếu. Biết đâu chị ấy may mắn gặp được người tốt, được giúp đỡ ăn học, học nghề, học hát múa… Không chừng còn nổi tiếng, nhà mình cũng như nhà Văn Nhân, cái gì cũng có."
Hai vợ chồng già cùng mím môi, lặng lẽ.
"Ai mà biết sau này con gái lại quý thế. Hơn nữa… không phải ai cũng có thể trở thành Văn Nhân đâu."
Người con trai tức tối, hằn học:
"Cha mẹ đúng là… không có con mắt nhìn người, chẳng khác nào tự tay vứt đi viên ngọc quý! Thật là ngốc!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Vợ chồng chủ nhà không giận, chỉ cùng nhau thở dài một hơi.
"Ừ, nếu đứa lớn nhà mình vẫn còn thì tốt biết bao… Thực ra khi ấy cũng chỉ vì vài miếng cơm… Haizz…"
Khi ba người còn đang than vãn, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ xíu bước vào nhà.
Là một bé gái khoảng tám tháng tuổi, mặt mũi bụ bẫm đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn được bao phủ bằng những chiếc lá lớn, trông như tiên nữ trong truyện cổ tích. Đôi chân trần lấm lem đất cát, nhưng dáng đi vững vàng, mỗi bước đều hướng thẳng về phía họ, miệng còn cười rạng rỡ.
"Cha, mẹ, em trai, mọi người đang nhớ con phải không?" – đứa bé ngẩng khuôn mặt trắng hồng, nói bằng giọng lanh lảnh.
"Ối trời đất, con nhà ai lại lạc vào đây vậy?" – người vợ sửng sốt, vội cúi xuống bế đứa bé lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/580.html.]
Hai người đàn ông cũng bước lại gần, chăm chú quan sát.
"Con bé này là của nhà ai thế nhỉ, trông đúng là khôi ngô nức tiếng."
"Ừ, sau này lớn lên mà không có tật gì, chắc chắn có thể 'bán' được giá lắm đấy. Ít nhất cũng được 30 vạn tiền sính lễ."
Người vợ nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của đứa nhỏ, không khỏi mỉm cười trìu mến:
"Không giống người trong thôn mình lắm… Mà giờ này tối muộn rồi, con nhà ai lại để nó chạy ra ngoài thế này? Không lẽ đến thăm họ hàng?"
Bà cúi xuống hỏi nhỏ:
"Cô bé, nói cho thím nghe, cháu là con cháu nhà ai thế?"
Đứa bé cười tươi rói: "Cha mẹ, con là con của cha mẹ mà!"
Người đàn ông bật cười: "Đứa nhỏ này, sao lại gọi bừa thế hả?"
"Cha mẹ, con nói thật mà, con đúng là con của hai người mà!" – giọng nói non nớt nhưng lại chắc nịch.
Người vợ khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Trẻ con hay bám người lạ là thế, đáng yêu thật."
Nhưng nụ cười chưa kịp kéo dài thì bỗng nét mặt đứa bé trở nên khác lạ. Nó giận dữ, nắm tay nhỏ xíu đ.ấ.m mạnh vào cánh tay người phụ nữ.
"Con là con gái của cha mẹ mà! Sao cha mẹ lại không nhớ con? Cha mẹ quên con rồi sao? Ngày ấy cha mẹ còn muốn vứt con đi… còn muốn bóp c.h.ế.t con…"
Câu nói như sét đánh ngang tai. Hai vợ chồng sững người, nụ cười tắt ngấm. Người con trai trẻ cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh hoàng.
"Trời ơi… đứa… đứa nhỏ này là ai vậy? Sao lại nói mấy lời đó?"
Đúng lúc ấy, cửa nhà bị đẩy mạnh, Chu Tiền Tiền từ bên ngoài hốt hoảng lao vào.
"Đừng! Đừng ôm đứa bé! Nó là quỷ! Là quỷ đấy!"
Người vợ theo phản xạ buông tay, làm đứa bé rơi xuống đất.
Thế nhưng thay vì khóc thét hay đau đớn, đứa bé nhẹ nhàng bật dậy như không có chuyện gì. Khắp cơ thể trắng trẻo bốc lên làn khói đen dày đặc, một vết bầm xanh hiện rõ quanh cổ, trông vô cùng quỷ dị.
"Quỷ… là quỷ thật rồi…"
Cả ba người trong nhà hoảng loạn, lùi lại từng bước.
Đứa bé vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy giờ đây ẩn chứa một sự rùng rợn kỳ lạ. Trong ánh sáng mờ mịt, hai chiếc răng sữa trắng lóe lên giữa bóng tối, không còn vẻ ngây thơ, chỉ còn lại nỗi lạnh lẽo lan dần trong không khí.