"Cha mẹ, đừng sợ… Con không làm hại ai cả… Con chỉ tới thăm nhà mình thôi. Em trai có thể ở với cha mẹ, vì sao con lại không được?"
Đôi mắt bé xíu nhìn thẳng vào người phụ nữ.
"Mẹ, sao mẹ lại bóp c.h.ế.t con? Con rất yêu mẹ mà… Con là con của mẹ, mẹ sinh con ra, sao mẹ lại không cần con nữa?"
"Cha, tại sao cha lại bỏ con ở sườn đất đó?" – Giọng đứa bé vang lên, mang theo run rẩy và sợ hãi – "Nơi đó rất lạnh, rất bẩn, khắp nơi toàn là ruồi nhặng và xác chết... Con thật sự rất sợ. Con cũng muốn được như em trai, được ngủ trong vòng tay của cha mà."
"Cha mẹ... Cha mẹ cứu con có được không? Con không muốn chết. Con không muốn không có nhà. Con muốn sống... sống cùng với mọi người."
Chu Tiền Tiền đứng lặng người, bàn tay cầm kiếm gỗ đào khẽ run. Những lời non nớt nhưng đau đớn của tiểu quỷ khiến anh ta không nắm chắc được nữa, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ba người trước mặt.
Anh ta mở miệng, như không thể tin nổi:
"Chẳng lẽ... các người đã bóp c.h.ế.t đứa bé sao?"
Một câu hỏi như d.a.o cứa, khiến không gian lập tức đông cứng.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà hai người này lại nhẫn tâm xuống tay với con ruột của mình?
"Không phải, không phải đâu!" – Người đàn ông lắc đầu liên tục – "Chúng tôi không cố ý, thật sự không còn cách nào khác..."
Người phụ nữ cũng sụt sùi:
"Con bé là con gái. Ở trong thôn này nếu không có con trai sẽ bị người ta chê cười. Mà nhà chúng tôi lại nghèo, nuôi thêm một đứa nữa... chúng tôi thật sự không kham nổi."
Họ nhìn về phía Chu Tiền Tiền, giọng van nài:
"Đại sư, xin cậu cứu chúng tôi. Chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi... Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu giúp thu phục nó, xin cậu..."
Chu Tiền Tiền im lặng. Không tiến, không lùi.
Ngược lại, tiểu quỷ bỗng chững lại, không bước thêm nữa. Đứa bé nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông và người phụ nữ đang run rẩy trước mặt mình:
"Cha mẹ... Không phải hai người nói muốn gặp con sao? Vậy sao bây giờ thấy con lại không vui? Cha mẹ... lại muốn g.i.ế.c con thêm lần nữa, đúng không?"
Người phụ nữ bật khóc, cuống cuồng lắc đầu:
"Không phải đâu con! Cha mẹ không định g.i.ế.c con... nhưng mà... con bây giờ là quỷ rồi. Chúng ta... chúng ta không còn thuộc về cùng một thế giới. Cha mẹ... sợ con..."
Đứa bé cúi đầu, thì thào: "Là vậy sao..."
Người đàn ông tranh thủ lên tiếng, mắt lóe lên tia sáng, giọng nói trở nên đầy kiên nhẫn và dịu dàng:
"Con gái, cha biết trong lòng con có oán hận, nhưng con cũng nên hiểu cha mẹ cũng khổ tâm lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/581.html.]
"Ngày đó mẹ con mang thai, sức khỏe rất kém, điều kiện nhà lại quá khó khăn. Cha mẹ không muốn con sinh ra rồi phải chịu cực, chịu khổ. Nhìn em trai con mà xem, vì sống cùng cha mẹ nghèo khổ mà ốm yếu suốt, giờ còn chưa cưới nổi vợ."
Người thanh niên đứng bên cạnh lập tức gật đầu phụ họa.
"Con gái, nghe cha đi. Đời này chúng ta không có duyên làm một nhà, nhưng có thể kiếp sau sẽ khác. Con hãy đầu thai đi. Biết đâu sau này con sẽ được đầu thai lại vào nhà mình. Nếu lần sau con là con trai, cha mẹ nhất định sẽ yêu thương, chăm lo, không bao giờ bỏ rơi con nữa."
Đôi mắt tiểu quỷ sáng lên, lóe lên chút hy vọng:
"Thật không ạ?"
Người đàn ông mỉm cười, giọng dứt khoát:
"Thật. Cha mẹ nói là làm."
Tiểu quỷ cúi đầu, yên lặng một lúc lâu, rồi mới ngẩng lên, giọng nói mang theo uất ức và chờ mong:
"Vậy... con có thể ôm cha mẹ một lần cuối được không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Đứa bé mở đôi tay nhỏ ra, ánh mắt mong chờ khiến người ta không nỡ từ chối.
Người đàn ông và vợ vội vã gật đầu, không chút do dự:
"Được, tất nhiên là được. Lại đây với cha mẹ nào."
Họ liếc nhìn nhau, rồi cùng tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy đứa bé.
Tiểu quỷ khẽ cười, hai tay ôm chặt lấy họ, giống như một đứa trẻ bình thường khát khao hơi ấm cha mẹ. Hai vợ chồng cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Ánh mắt người đàn ông âm thầm liếc Chu Tiền Tiền, ra hiệu giục giã. Nhưng Chu Tiền Tiền vẫn đứng yên, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt phức tạp.
Một lúc sau, tiểu quỷ lên tiếng:
"Cha mẹ."
"Ừ? Con gái, con muốn nói gì sao?" – Người đàn ông mỉm cười, giọng vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng cúi đầu áp vào trán con.
Tay đứa bé đặt lên n.g.ự.c cha mẹ, chỗ trái tim, giọng nhỏ nhẹ mà mong manh:
"Nếu con đi đầu thai... sau này thật sự có thể được trở về làm con của cha mẹ nữa không?"
"Chắc chắn rồi. Cha mẹ tin rằng chúng ta có duyên, sẽ gặp lại thôi. Lúc đó, cha mẹ sẽ dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất trên đời."
Tiểu quỷ mỉm cười:
"Rồi sau đó... nuôi con lớn lên, gả con cho cháu trai của cha mẹ đúng không? Với sính lễ là... ba trăm ngàn?"