Trưởng thôn nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Cái gì cơ?”
Vừa lúc đó, vợ ông ta cũng nghe thấy động tĩnh, bước ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc trở về, bà thoáng sửng sốt, rồi nghe nói có mùi thối bốc ra từ phòng con trai thì lập tức phản bác:
“Không thể nào. Phòng của con trai tôi mỗi ngày đều bảo con bé Nữu Nữu quét dọn sạch sẽ, sao lại có mùi thối được?”
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp:
“Mở cửa ra xem thì biết.”
Trưởng thôn khịt mũi, ngửi ngửi rồi gật đầu:
“Hình như thật sự có chút mùi lạ… Em mở cửa thử xem.”
Nghe vậy, vợ trưởng thôn nhanh chóng đi đến, mở cửa phòng con trai. Ánh đèn từ phòng khách hắt vào, lập tức soi rõ một bóng người đang ngồi trên ghế trong góc phòng.
“Ôi trời ơi!” – Bà ta thở phào nhẹ nhõm – “Nữu Nữu, sao con lại ngồi lì trong phòng anh trai thế, dọa mẹ muốn ngất!”
Ánh sáng yếu ớt khiến người ta chỉ có thể thấy bóng lưng, không rõ mặt mũi ra sao. Vợ trưởng thôn bực mình, bước vào bật đèn, giọng lộ rõ sự không hài lòng:
“Mẹ với cha con ra ngoài tìm con cả buổi trời, tai con bị điếc hay sao? Không nghe thấy gọi gì hết à?”
“Hôm nay nhà có khách, ai cũng bận bịu, chỉ có con là rảnh rỗi. Lười biếng thế này sau này gả đi nhà chồng người ta đánh cho thì đừng trách.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Còn ngồi trong phòng của anh trai làm gì? Không biết tính nó nóng nảy à? Lỡ nó về thấy thế rồi nổi giận, đánh con, thì lúc ấy đừng khóc lóc tìm cha mẹ.”
Bà ta lải nhải cả một tràng dài, nhưng người kia vẫn không hề nhúc nhích, hoàn toàn không phản ứng.
“Con nhỏ này, mẹ nói con có nghe không đấy?” – Bà ta tiến đến định lay vai Nữu Nữu.
Trưởng thôn vội vàng đưa tay ra ngăn, ra hiệu cho bà ta dừng lại, rồi ông nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nữu Nữu à, cha biết gần đây con có tâm sự, trong lòng buồn phiền. Nhưng bây giờ trong nhà có khách, không phải lúc để con giận dỗi. Có gì thì đợi khi nào yên tĩnh hẵng nói. Giờ con đứng dậy đi, đừng như vậy nữa.”
Tuy nhiên, Nữu Nữu vẫn im lặng, không nói một lời nào.
Lê Kiến Mộc lúc này khoanh tay, dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn, như đang đợi xem khi nào hai người này mới nhận ra sự bất thường.
“Nữu Nữu? Con mau nói gì đi!” – Trưởng thôn gọi lớn.
Vợ ông ta thì mất kiên nhẫn, cáu lên:
“Còn giận nữa à? Giả vờ cái gì mà giả vờ. Mau dậy đi, đại sư còn đang cần tìm đồ, con đừng gây cản trở nữa. Mau về phòng, mẹ…”
Nói chưa dứt lời, bà ta vươn tay lay bả vai Nữu Nữu.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể kia đổ nghiêng xuống theo lực đẩy, “phịch” một tiếng mềm oặt ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/583.html.]
Trưởng thôn và vợ ông lập tức biến sắc, cả hai hoảng hốt lao đến.
“Nữu Nữu! Con làm sao vậy? Dậy đi! Mau lên cha nó, gọi cấp cứu! Gọi 120 nhanh lên!”
Trưởng thôn luống cuống rút điện thoại ra, nhưng khi định bấm số, tay ông khựng lại. Một luồng nhận thức nào đó khiến ông chợt đứng sững.
Vợ trưởng thôn thì quỳ sụp xuống đất, lay lay t.h.i t.h.ể con gái, nước mắt nước mũi giàn giụa:
“Nữu Nữu, con tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”
Bà ta dùng tay ấn mạnh vào nhân trung con bé, lay người không ngừng, nhưng mọi thứ đều vô ích.
“Anh gọi được chưa? Sao còn đứng đó? Anh bị gì thế?” – Vợ trưởng thôn ngẩng đầu, thấy chồng mình đứng c.h.ế.t lặng, mặt cắt không còn giọt máu.
Trưởng thôn nuốt khan, giọng run rẩy, chỉ tay xuống thi thể:
“Nó… Nữu Nữu thối… mặt nó…”
Vợ ông cúi đầu nhìn kỹ. Trong ánh đèn, gương mặt Nữu Nữu trắng bệch, cứng đờ, gương mặt bắt đầu phân hủy, phát ra mùi thối nồng nặc.
“Không… Không thể nào…” – Giọng bà ta nghẹn lại, toàn thân run rẩy – “Không phải con bé… không phải mới đây thôi sao…”
Bà ta vừa khóc vừa run rẩy đưa tay định ôm con, nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ngồi đó, gào khóc trong tuyệt vọng.
“Nữu Nữu! Con gái của mẹ… tại sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Tiếng khóc của bà vang lên thê lương trong căn phòng nhỏ.
Trưởng thôn lảo đảo vài bước, ánh mắt hoang mang, môi mấp máy nhưng không thể thốt lên một lời nào.
Mãi một lúc sau, ông mới quay đầu nhìn về phía Lê Kiến Mộc, giọng nghẹn ngào:
“Đại sư… chuyện này… rốt cuộc là sao vậy? Nữu Nữu…”
Lê Kiến Mộc bình thản trả lời, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô ấy đã c.h.ế.t hơn mười ngày rồi.”
Trưởng thôn và vợ ông ta như bị sét đánh ngang tai.
“Còn c.h.ế.t như thế nào… thì phải hỏi hai người.”
“Hơn mười ngày trước, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên người cô ấy đầy vết thương? Tại sao lại xuất huyết nội mà chết? Là ai đánh cô ấy? Vì sao lúc đó không gọi bác sĩ?”
Hai người không đáp, chỉ biết cúi đầu im lặng, khuôn mặt trắng bệch.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn họ, chậm rãi bổ sung:
“Khoảng nửa tháng trước, Nữu Nữu từng vì chuyện hôn sự mà cãi nhau to với hai người, phải không?”