Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 584

Cập nhật lúc: 2025-04-08 14:56:54
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ấy không muốn gả cho lão Lưu – người đàn ông mà cha mẹ đã định sẵn. Khi biết họ đã lén nhận 10 vạn tiền "đặt cọc" từ lão Lưu để gom góp mua nhà cho con trai ở thành phố, cô hoàn toàn bùng nổ, làm ầm lên không ngừng.

Cô nói họ là "bán con", nói mình không có nhân quyền, nói họ thiên vị con trai… Tiếng khóc, tiếng gào, từng lời từng chữ đều đẫm sự phẫn uất.

Trưởng thôn và vợ ông ta không thể chịu nổi những lời này.

Từ trước đến nay, trong thôn vốn luôn như vậy – con gái lớn lên là phải gả chồng, nhận chút tiền cưới hỏi, đó chẳng phải chuyện bình thường hay sao? Họ nghĩ, dùng số tiền đó cho ai tiêu cũng không liên quan tới con gái nữa – bởi cô sớm muộn gì cũng sẽ "gả ra ngoài, như bát nước hắt đi".

Họ cho rằng bản thân đã rất tốt với Nữu Nữu rồi.

Từ nhỏ, cô được ăn uống không khác gì anh trai. Trong khi nhiều gia đình trong thôn đối xử với con gái như người giúp việc, bắt làm lụng từ bé, thì Nữu Nữu chỉ cần phụ giúp chút việc nhỏ, chưa từng bị ép buộc quá đáng.

Theo họ, dạy con gái hiền lành, biết việc, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô ấy dễ sống hơn khi gả vào nhà chồng. Họ tự nhủ, tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.

Giờ lại tìm được người đàn ông có tiền như lão Lưu, không cần làm ruộng vất vả, chỉ cần sống sung sướng cả đời – vậy mà con gái lại phản đối, còn làm loạn đến mức này?

Trong mắt họ, Nữu Nữu thật sự quá cố chấp. Bao nhiêu phụ nữ khác trong thôn ao ước cũng không được. Họ cảm thấy bản thân đã là cha mẹ tốt nhất rồi, cả thôn này không ai yêu con gái công bằng như họ.

Vậy mà cô vẫn không biết điều!

Họ đổ lỗi cho mạng xã hội, cho những người thành phố đã đầu độc suy nghĩ của cô.

"Ích kỷ, không biết đủ, không biết báo ân!" – Cả hai nghĩ vậy, gần như đồng thanh.

Vì thế, ngày hôm đó, khi Nữu Nữu tiếp tục nổi loạn, trưởng thôn và vợ ông đã nổi giận đến cực điểm. Cả hai cùng lao vào đánh cô một trận tơi bời. Đánh xong, họ còn thu điện thoại của cô, nhốt cô trên lầu, bảo cô "tự kiểm điểm lại hành vi của mình".

Nữu Nữu bị nhốt trên lầu, còn hai người thì do chân yếu không leo được, cứ ở dưới nhà như không có chuyện gì.

Tối hôm ấy, họ cố tình không gọi cô xuống ăn cơm, nói là để cô đói một bữa cho bớt bướng bỉnh.

Sáng hôm sau không thấy Nữu Nữu xuống, họ tưởng cô vẫn còn giận dỗi.

Mãi đến ngày thứ ba, nhóm Huyền Sư dọn vào ở tạm trong nhà cô ấy, cần cô ấy phụ việc, vợ trưởng thôn mới miễn cưỡng leo lên lầu gọi cửa. Gọi rất lâu, cuối cùng Nữu Nữu mới mở cửa, còn cúi đầu xin lỗi rất ngoan ngoãn.

Từ hôm đó trở đi, cô phá lệ ngoan ngoãn, không cãi lại, không làm loạn.

Không ai trong hai vợ chồng họ ngờ rằng... lúc đó Nữu Nữu đã c.h.ế.t từ ba ngày trước, c.h.ế.t trong tay chính cha mẹ mình.

Trưởng thôn đột nhiên lắc đầu, như muốn xua đi một sự thật nào đó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/584.html.]

"Không… Không thể như vậy… Rõ ràng sáng hôm đó con bé còn cười đùa vui vẻ, sao có thể đã c.h.ế.t hơn mười ngày? Có phải là các người… có phải là đám Huyền Sư các người làm chuyện đó không?"

Ông ta bỗng như tìm được nơi đổ tội, giọng nói trở nên kích động:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đúng rồi! Chính là các người! Các người đã g.i.ế.c con gái tôi rồi còn dùng tà thuật lừa gạt! Là các người làm phép khiến nó trông như đã c.h.ế.t từ lâu!"

Vợ ông cũng hét lên theo:

"Đúng vậy! Là do các người hại con tôi! Các người phải đền mạng cho con tôi, phải đền!"

Lê Kiến Mộc đứng đối diện họ, ánh mắt dửng dưng. Cô lạnh lùng bật cười:

"Đừng vội. Nữu Nữu đúng là đã chết, nhưng quỷ hồn vẫn còn. Dù mấy hôm nay thứ các người thấy không phải là cô ấy thật, nhưng linh hồn cô ấy vẫn chưa đi đầu thai. Muốn biết rốt cuộc cô ấy c.h.ế.t như thế nào, thì lên phía bắc thôn, sẽ rõ ngay. Hai người dám đi không?"

Câu hỏi lạnh buốt khiến cả hai câm nín.

Họ nín thở, cả người lạnh toát.

Bởi trong lòng, họ đã tin lời Lê Kiến Mộc. Chỉ là đang cố vùng vẫy một cách vô ích.

Lê Kiến Mộc cười giễu, đẩy hai người qua một bên, tay không mà nhấc t.h.i t.h.ể Nữu Nữu lên.

"Ê! Cô làm gì vậy?" – Trưởng thôn và vợ ông cùng hét lên.

"Muốn biết sự thật? Vậy thì đi theo tôi đến sườn núi phía bắc." – Cô bình thản đáp.

Hai người liếc nhau, sắc mặt tái mét, chân như đóng đinh xuống đất, không ai dám bước theo.

Chỉ có thể đứng nhìn Lê Kiến Mộc khuất dần trong bóng tối, ôm theo t.h.i t.h.ể con gái mà họ từng ruột thịt yêu thương – hoặc nghĩ là đã yêu thương.

Văn gia.

Trong phòng khách ấm cúng, Văn Nhân ngồi thư giãn trên ghế sofa, trong lòng ôm Tứ Nha bé bỏng. Một hộp đồ ăn vặt đầy sắc màu để ngay bên cạnh.

Tứ Nha đang gặm kẹo mút, vừa ăn vừa đung đưa đôi chân nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Ngon quá! Chính là hương vị này!" – Cô bé reo lên, "Ngọt y hệt viên kẹo lần trước chị gái xinh đẹp cho em!"

Loading...