"Cho dù thế nào, cũng là có duyên phận một hồi. Các con không còn cha mẹ cũng rất đau lòng, nhưng mọi chuyện là do cuộc đời ép buộc, cha mẹ thật sự không còn cách nào khác. Cầu xin các con... các con đi đi, đi nhanh đi..."
Giọng mẹ Văn nghẹn ngào, tay run run chắp lại van xin.
Nhị Nha đứng trước mặt bà, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói vang lên sắc như dao:
"Hèn nhát! Làm rồi mà không dám nhận. Nhưng không sao cả! Nương Nương đã nói rõ, tay các người dính máu, là bốn mạng người! Sau khi c.h.ế.t sẽ bị người của địa phủ ném vào chảo dầu, vĩnh kiếp không siêu sinh, kiếp sau chỉ có thể làm súc sinh – còn không bằng heo chó! Là súc sinh! Hừ!"
Tuy lời mắng chói tai, sắc bén, nhưng hai vợ chồng Văn vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Họ ngầm hiểu, như vậy có nghĩa là… tiểu quỷ này sẽ không ra tay g.i.ế.c họ?
Ý nghĩ đó chỉ vừa xuất hiện, bỗng trước mặt cả hai lóe lên một mũi nhọn màu đen lạnh toát, vút qua nhanh như chớp.
Trái tim như ngừng đập. Cả hai há hốc miệng, ngây ngốc nhìn hai đứa nhỏ đang đứng phía trước, ánh mắt dại ra, rồi "bịch" một tiếng, ngã vật xuống đất.
Em trai của Văn Nhân chứng kiến mọi việc, sợ đến mức trợn trắng mắt, ngã ngửa ngất đi.
Văn Nhân vẫn ngồi yên, lặng lẽ quan sát toàn bộ cảnh tượng, không nói một lời.
Người đại diện – chị Lưu – đứng cạnh nãy giờ chưa từng mở miệng, lúc này mới cau mày hỏi:
"Không đến mức c.h.ế.t thật đấy chứ?"
Ánh mắt Văn Nhân chậm rãi hướng về phía chị ta.
Chị Lưu vội vàng xua tay:
"Chị không có ý gì đâu. Chỉ là... nếu các chị gái của em thật sự dính vào mạng người, có khả năng sẽ bị địa phủ ghi sổ. Hơn nữa, làm Huyền Sư không dễ đâu, lúc trước phía trên cũng dặn kỹ, tốt nhất là đừng để các linh thể g.i.ế.c người."
"À mà này..." – chị Lưu như sực nhớ ra điều gì – "Sao hôm nay họ lại ra ngoài được? Không phải trước giờ vẫn không thể rời xa khu sườn núi sao?"
Câu hỏi này khiến bầu không khí lắng xuống trong chốc lát.
Lần này, cô và Văn Nhân trở lại thôn lấy danh nghĩa tế tổ, nhưng thực chất là muốn tìm cách siêu độ cho hai người chị đã mất của Văn Nhân.
Hai chị gái cô c.h.ế.t trẻ, vì một số nguyên do đặc biệt mà bị trói buộc ở gần khu sườn núi phía bắc, không thể tự do rời xa, càng không thể bước ra khỏi giới hạn của Quỷ Môn.
Lần trước khi Vương Cát phát trực tiếp ở thôn Thiên Tây, Văn Nhân đã theo dõi. Cô chính là người đã nhắc khéo Vương Cát rằng miếu Nương Nương là nơi cực kỳ linh thiêng, nên tránh làm phiền.
Ý của cô khi ấy là muốn bảo vệ đám tiểu quỷ quanh miếu, không muốn chúng bị kinh động.
Nhưng Vương Cát cố chấp, đầu óc mê muội, vẫn nhất quyết phá bỏ miếu Nương Nương. Ngay khi thấy hành động đó, trong lòng Văn Nhân đã có linh cảm xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/586.html.]
Quả nhiên, sau đó Vương Cát gặp chuyện, thậm chí cả thôn Thiên Tây cũng lọt vào tầm ngắm của những người đặc biệt.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe tin cảnh sát và cả các Huyền Sư bắt đầu vào thôn điều tra.
Không giống những người trong thôn vẫn mù mờ về miếu Nương Nương, Văn Nhân từ nhỏ đã biết nơi đó thực sự có quỷ, và biết rõ đằng sau miếu không xa là một kết giới cổ xưa.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Từ bé, do bát tự yếu, thể chất mỏng manh, cô đã có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Sau một lần bệnh nặng suýt chết, cha mẹ cô đến miếu Nương Nương cầu xin, dâng hương khấn vái. Cuối cùng cô giữ lại được mạng sống, nhưng cũng từ đó, cuộc sống càng khốn khó hơn.
Khi chỉ mới là một đứa trẻ, cô đã phải làm không xuể công việc trong nhà. Nếu không giặt xong tã cho em trai, không nấu xong cơm, cô sẽ bị mắng, bị đánh.
Chính vì vậy, cô trở nên lặng lẽ, ít tiếp xúc với bạn bè cùng tuổi. Và rồi, một ngày nọ, tai họa ập đến.
Đám trẻ trong thôn – vì tò mò những điều người lớn cấm kỵ – đã lừa cô đến sườn núi phía bắc, nơi mà người lớn từ nhỏ đã dặn đi dặn lại "tuyệt đối không được đến gần".
Văn Nhân không đề phòng, vừa đến nơi đã nhìn thấy vô số tiểu quỷ lượn lờ xung quanh.
Cô hoảng sợ đến mức chân trượt vào khoảng trống suýt nữa ngã vào hố cống ngầm.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đám quỷ:
"Đây là em năm nhà tôi! Các cậu không được dọa con bé! Mau tránh xa ra một chút! Đứng gần như thế định khiến nó nhiễm âm khí rồi bệnh nặng đấy à?!"
Là chị Hai. Chị đứng chắn trước mặt cô, chống hông, gương mặt dữ tợn lạ thường.
Chị Ba và chị Tư thì đứng chen trong đám tiểu quỷ, nhìn cô đầy tò mò. Hai người muốn tiến lại gần nhưng lại không dám, chỉ giương đôi mắt long lanh khẩn thiết, liên tục ra hiệu cô đừng khóc nữa, lấy tay quệt đi nước mắt đang trào trên má.
Sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giục:
"Về nhà mau đi, về đi..."
Chính vào giây phút ấy, Văn Nhân mới hiểu, trên đời này thật sự có quỷ. Cô cũng nhận ra, ngoài ba người trong nhà – thì vẫn còn có người thân khác đang dõi theo cô.
Cô rất muốn được chơi cùng với các chị, nhưng người và quỷ vốn khác đường. Cô mang thân xác người sống, làm lụng vất vả, sức khỏe yếu, nếu tiếp xúc quá lâu sẽ bị nhiễm khí quỷ mà bệnh nặng.
Các chị biết vậy nên luôn tránh mặt, không bao giờ để cô đến gần, mỗi lần gặp chỉ vội vàng bảo cô quay về.
Nhưng cho dù là thế, trong lòng Văn Nhân, các chị ấy mới là người thân ruột thịt thật sự – còn thân thiết hơn cả cha mẹ hay em trai cùng sống dưới một mái nhà.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến việc đưa họ rời đi. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi Vương Cát phát trực tiếp… và các Huyền Sư bắt đầu bước chân vào thôn Thiên Tây.