Con bướm nhẹ nhàng bay lên, lượn vòng khắp gian phòng như đang tìm kiếm.
Đến một góc tường, nó đột ngột va mạnh vào một điểm.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang trời, đất đá rung chuyển, mặt tường kia vỡ nát, mảnh vụn văng tung tóe, cả không gian chấn động như sắp vỡ tung.
Ở phía bắc sườn núi, đám Huyền Sư đang bị quỷ cổ hành hạ, mặt tái xanh tái mét. Một nửa thì trông chừng ánh trăng m.á.u ở phía nam thôn, lo lắng bất an. Một nửa thì dán mắt nhìn Quỷ Vực, đề phòng lệ quỷ bất chợt xông ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ đất trời bỗng nhiên rung chuyển.
Từ nơi trước kia là miếu Nương Nương, ở ngay phía bắc thôn, một toà miếu nhỏ âm thầm "mọc" lên giữa lòng đất.
"Đó... đó là cái gì vậy?"
"Hình như là... một ngôi miếu?"
"Tôi nhớ ra rồi! Chính là miếu Nương Nương từng bị đám streamer phá hoại trước kia!"
"Nhưng mà... chuyện này là sao? Miếu ấy đã bị san bằng từ lâu rồi mà? Hồi đó còn đào sâu đến ba thước đất, cũng chẳng thấy gì, sao bây giờ lại hiện ra như chưa từng biến mất?"
Mấy vị Huyền Sư đều c.h.ế.t lặng, nghẹn họng nhìn nhau, không ai dám tin vào mắt mình.
Từ trong miếu, Lê Kiến Mộc khom lưng bước ra, hơi lảo đảo. Cô đưa tay lên xoa trán, rồi quay đầu nhìn lại ngôi miếu Nương Nương phía sau, vẻ mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra, một gốc thần mộc đã nối liền miếu Nương Nương với Quỷ Vực. Miếu thật sự vốn ẩn giấu dưới lòng đất – một nơi ẩn náu bí mật mà Nương Nương đã chuẩn bị cho Nữu Nữu từ trước.
Vị trí cũ của miếu đã bị chính phủ và giới Huyền Sư đào bới đến mức chẳng ai còn chú ý đến nữa. Dù sau này có người quay lại, cũng chỉ nhìn về phía Quỷ Vực ở phương Bắc mà thôi.
Chính vì vậy, mảnh đất này lại trở thành nơi an toàn và yên bình nhất. Khi Nữu Nữu hấp thu hết tu vi của Nương Nương, vùng đất này sẽ một lần nữa mọc lên một ngôi miếu mới.
Miếu Nương Nương… sẽ không bao giờ biến mất.
Bởi vì...
Dưới đầu ngón tay của Lê Kiến Mộc, dây mây bất chợt mọc ra, nhẹ nhàng kéo cỗ quan tài ra ngoài. Tay còn lại của cô truyền một luồng linh khí vào trong.
Miếu bắt đầu rung chuyển, chỉ trong tích tắc đã thu nhỏ lại, hóa thành một khúc thần mộc nhỏ chỉ bằng ngón tay.
Khi thần mộc nằm trong tay cô, ánh sáng xanh lấp lánh chợt lóe rồi tan biến, chẳng còn để lại dấu vết nào.
"Sao... sao lại biến mất rồi?"
"Miếu Nương Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không cần để ý! Mau nhìn kìa, trăng máu! Trăng m.á.u đang rơi xuống!"
"Quỷ anh giáng sinh rồi! Tai họa sắp đến, thôn Thiên Tây nguy rồi!"
Một đám Huyền Sư hoảng loạn chỉ tay về phía thôn, có người thậm chí đ.ấ.m mạnh xuống đất, gào lên đầy bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/590.html.]
Lê Kiến Mộc cũng nhìn thấy tất cả.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Bên cạnh cô, Nữu Nữu căng thẳng hỏi nhỏ: "Đại sư… có phải… chúng ta đến muộn rồi không?"
"Không đâu." – Lê Kiến Mộc khẽ nói – "Chúng ta đến vừa đúng lúc."
Cô cầm chặt chiếc hộp trong tay, tay kia giữ lấy thần mộc, từng bước tiến vào thôn Thiên Tây.
...
Vương gia.
Bà cụ lau mồ hôi trên trán, gương mặt căng thẳng trong khi từng tiếng la hét đau đớn, thảm thiết của sản phụ vang vọng khắp căn nhà.
Từng chậu m.á.u loãng được đưa ra ngoài, cho đến khi âm thanh khóc yếu ớt nhưng vang dội của một đứa trẻ truyền đến, khiến cả nhà Vương gia đồng loạt reo lên đầy phấn khích.
"Đẻ rồi! Cuối cùng cũng đẻ rồi!"
"Tạ ơn trời đất! Tiếng khóc thật lớn, thật rõ ràng!"
"Con trai hay con gái vậy?"
"Đúng đó! Rốt cuộc là con trai hay con gái?"
"Vợ lão nhị và nó chờ đợi đứa trẻ này bấy lâu chỉ mong được con trai, đừng nói là con gái đấy nhé?"
Cả nhà đứng chen chúc ngoài cửa, bàn tán không ngớt. Ông cụ Vương nằm trong lều, nắm chặt tấm đệm, mắt trợn trừng, cố gắng phát ra tiếng kêu khản đặc, nhưng chẳng ai để ý đến ông giữa không khí vui mừng.
Ngược lại, có người còn bực dọc lên tiếng:
"Cha à, con biết cha xúc động, nhưng đừng kêu lên cái kiểu đó nữa, người ngoài nghe được lại tưởng tụi con bất hiếu với cha, rồi lại đồn thổi khắp thôn thì khổ."
Ông cụ vẫn không ngừng kêu gào, run rẩy chỉ tay về phía căn nhà, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Cùng lúc đó, trong phòng sinh, còn một người khác cũng đang run rẩy không kém.
Vợ của lão tam dựa vào tường, tay che miệng, sợ đến mức chẳng thốt nổi nên lời.
Trên giường, vợ của lão nhị thở thoi thóp, ánh mắt lờ đờ, nhưng vẫn cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng, hỏi:
"Em dâu… Là con trai sao?"
"Em... em không biết… em… em không biết gì cả..." – Vợ lão tam hoảng loạn, che mặt, không dám liếc nhìn đứa bé kia một lần nữa.
Người bình tĩnh nhất lúc này, lại chính là bà cụ Vương.
Nước mắt lưng tròng, bà nhẹ nhàng ôm đứa trẻ đẫm m.á.u trong tay, dù xung quanh nó đang bốc lên từng làn khí đen, dù gương mặt non nớt lại mang nụ cười kỳ dị và quỷ dị đến lạnh sống lưng.
Vậy mà bà ta lại không sợ hãi chút nào.
"Lê Hoa Nhi... là Lê Hoa Nhi của mẹ đây rồi..."