Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 591

Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:09:42
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm xưa khi mang thai, bà từng hy vọng sẽ sinh vào mùa xuân. Nếu là con trai thì đặt tên là Xuân, còn con gái sẽ đặt là Lê Hoa Nhi. Nhưng đứa bé chưa kịp nằm trong tay bà thì bà đã ngất đi vì khó sinh, từ đó âm dương chia lìa, mãi không gặp lại.

Bây giờ, cuối cùng đứa trẻ ấy đã trở về, nằm trong lòng bà.

Dù không phải bà sinh ra, nhưng chính tay bà đã đỡ đẻ cho nó.

"Con gái ngoan của mẹ... Những năm qua vất vả cho con quá rồi…"

Đứa bé mang gương mặt quỷ dị nở nụ cười tà ác, nhưng rồi nét cười chậm rãi hạ xuống, từng làn âm khí quanh người dần tan biến.

Bà cụ cẩn thận ôm đứa bé đứng dậy, rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa.

Phía sau, giọng người đàn bà yếu ớt vang lên, mang theo sự hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng:

"Con… con trai tôi… bà ơi, đó là con trai của tôi…"

Nhưng ngay lúc ấy, đứa bé trong lòng bà cụ bỗng trở nên hung tợn. Nó phát ra một tiếng "ô" the thé, giống như một con mèo quỷ đang rình rập trong bóng đêm, rồi bất ngờ lao thẳng về phía người đàn bà kia.

"A! Cứu mạng!" – vợ lão tam kinh hãi hét lên, rồi hoảng loạn mở cửa chạy vụt ra ngoài.

Bà cụ lập tức tiến lên trước, lo lắng kêu to:

"Lê Hoa Nhi! Đừng làm thế! Con không được g.i.ế.c người, không thể tạo nghiệt, không được mang trên vai sát nghiệt, con không thể!"

Nghe vậy, đứa bé kia – con quỷ nhỏ – hơi dừng lại một chút. Nhưng đúng lúc đó, vợ lão nhị thì thào trong cơn mê sảng:

"Con... là con gái ư?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ngay lập tức, quỷ anh gào lên, vung móng vuốt cào thẳng vào mặt người đàn bà đang nằm đó.

Cô ta trợn trừng mắt, rồi trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, đám người lão nhị và lão tam ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng la hét nên chạy vào. Khi vừa nhìn thấy quỷ anh đang lơ lửng giữa không trung, cả bọn sợ đến mức tè ra quần, chẳng kịp suy nghĩ liền quay đầu bỏ chạy.

Quỷ anh cười khanh khách, tiếng cười sắc bén vang lên như d.a.o cạo vào tai người, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Nó lật người đuổi theo, đôi mắt lanh lợi, không ngừng phát ra những âm thanh the thé khiến người ta run sợ.

Bà cụ cố gắng giữ lấy đứa bé, nhưng nó dường như đã đoán trước được ý định, dễ dàng tránh khỏi vòng tay bà.

"Lê Hoa Nhi! Đừng chạy nữa! Con không được g.i.ế.c người! Ông ta đã c.h.ế.t rồi! Mẹ cầu xin con, xin con hãy dừng lại... Lê Hoa Nhi, con gái của mẹ ơi…"

Tiếng van xin đầy khẩn thiết của bà cụ như kéo lại chút lý trí còn sót lại trong đứa bé. Nó dừng lại.

Nhưng nó không dừng vì lời nói kia. Ánh mắt đứa bé đảo qua, rồi dừng lại dưới mái lều bên chuồng heo — nơi bóng dáng một người đàn ông đang cố gắng vùng dậy.

Ông cụ Vương thở dốc, gắng gượng mở miệng, giọng yếu đến mức gần như không nghe rõ:

"Cứu… cứu mạng… cứu tôi…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/591.html.]

Nhưng những đứa con trai ông ta luôn tin tưởng, giờ đây chỉ biết run rẩy đứng phía sau cánh cổng sân, nỗ lực mở cửa nhưng vô ích. Không rõ vì sao, dù đã thử đủ cách, cánh cửa vẫn không mở ra được.

Cả đời nuôi dạy một đám con trai, đến lúc nguy hiểm nhất lại không một ai dám tiến lên.

Ông cụ như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt ông dần chìm vào bóng tối.

Trong khi đó, quỷ anh chậm rãi tiến lên từng bước, từng bước một…

"Hu hu… Oa…" – tiếng khóc của nó vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Gương mặt nhỏ nhắn của nó giờ đầy sát khí, răng nanh nhọn hoắt, những giọt m.á.u vẫn đang nhỏ xuống từ móng vuốt, khiến vẻ ngoài nó càng trở nên khủng khiếp.

Ông cụ Vương há to miệng, thở hổn hển. Khi quỷ anh chỉ còn cách một bước, ông ta bỗng cứng đờ, tắt thở mà không kịp nói thêm một lời.

Quỷ anh đứng sững lại, dường như mất đi mục tiêu. Nó ngây người ra một lát.

Đúng lúc ấy, một bàn tay già nua nhưng kiên định vòng qua, ôm lấy đứa bé:

"Lê Hoa Nhi, ngoan nào. Chúng ta không cần báo thù nữa. Ông ta đã c.h.ế.t rồi, tất cả kết thúc rồi. Mẹ xin con… dừng lại, được không?"

Đứa bé run lên nhẹ nhẹ. Nhưng rồi ánh mắt nó đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía cánh cửa.

Những người nhà họ Vương nãy giờ vẫn im lặng nín thở, lúc này ai nấy đều sợ đến run cầm cập.

"Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi không làm gì sai cả!"

"Tôi không có lỗi với cô đâu, xin cô tha cho tôi!"

"Đừng mà, tôi không muốn chết! Cứu tôi với! Mau mở cửa!"

Như có ai đó nghe thấy lời cầu xin của họ, cánh cửa đột nhiên bật mở.

Nhưng họ còn chưa kịp bước chân ra ngoài, thì sau lưng đã vang lên một tiếng hét rợn người. Quỷ anh lao tới như tia chớp.

Những móng vuốt nhỏ bé giờ đã trở thành lợi trảo. Một cú vồ thôi, âm khí đã cuồn cuộn xâm nhập, khiến người đầu tiên gục xuống không còn dấu hiệu của sự sống.

Ngay sau đó, cơ thể quỷ anh bỗng nhiên lớn thêm một chút.

Trong lòng nó dâng trào hưng phấn. Sức mạnh mà nó khát khao dường như đang chảy trong huyết quản.

Không dừng lại, nó lại lao đến người thứ hai.

Người thứ ba...

Một người ngã xuống, rồi lại một người nữa...

Càng giết, ánh mắt quỷ anh càng đỏ rực, tia m.á.u phủ khắp đồng tử, lệ khí lan ra dày đặc đến đáng sợ.

Loading...