Lê Kiến Mộc đứng trên con đường lát đá, nhìn về phía thôn xóm, nơi quỷ khí vẫn lượn lờ chưa tan hết.
Quãng thời gian sắp tới của thôn Thiên Tây… e rằng sẽ vô cùng nặng nề, chìm trong hơi thở âm trầm.
Và người đầu tiên gánh chịu sự đau thương ấy…
Một tiếng hét thê lương vang lên từ trong một căn nhà:
"Ông… ông ơi! Ông đâu rồi? Ông nội con… ông nội con tắt thở rồi!"
Trong đám người nhà họ Vương, có người giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Trong mộng, yết hầu bị quỷ anh cào rách, cảm giác đau đớn đến tận khi tỉnh lại vẫn còn như thật.
Lại có một sản phụ đột nhiên tỉnh lại từ cơn hôn mê, ôm bụng hét lên hoảng loạn, không ngừng lẩm bẩm rằng mình sinh ra một quái vật.
Còn một người nữa…
Là ông cụ trong nhà, được cháu trai phát hiện đã c.h.ế.t cứng trên giường từ sớm. Cơ thể ông đã cứng ngắc, sắc mặt lạnh như băng.
Cả nhà họ Vương không còn tâm trí để nghĩ đến ác mộng hay những điều kỳ dị nữa, tất cả đều hoảng hốt chạy đến bên ông cụ.
Ngoài cửa, khi đám Huyền Sư vừa đi ngang qua, Vô Đạo do dự, liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc, thấp giọng hỏi:
"Chẳng lẽ... ông cụ nhà họ Vương cũng..."
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu:
"Chắc chắn rồi. Các vị đại sư nên ở lại thôn thêm vài ngày, sắp tới nơi này sẽ cần rất nhiều người để siêu độ."
Bởi vì những linh hồn oan khuất đã vào địa phủ, sổ công đức cũng được ghi lại đầy đủ. Những ai từng nhúng tay vào chuyện g.i.ế.c chóc đều phải trả giá, không chỉ giảm phúc, mà còn tổn thọ, vận khí cũng theo đó mà sụt xuống. Mà những người già, thể trạng vốn đã yếu, không chịu nổi mất mát như vậy... e rằng sẽ liên tiếp có người chết.
Nghĩ vậy, đám Huyền Sư nhìn nhau, trong lòng nặng trĩu.
Khoản tiền siêu độ sắp tới, tuy có thể kiếm thêm, nhưng cũng chẳng vinh quang gì.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/597.html.]
Khi quay lại nhà trưởng thôn để thu dọn đồ đạc, mọi người đều chuẩn bị rời khỏi thôn Thiên Tây.
Lê Kiến Mộc thì không có gì cần mang theo, chỉ trao đổi cách liên lạc với Chu Tiền Tiền và Vô Đạo, rồi cũng tính rời đi.
Không ngờ trưởng thôn và vợ ông ta lại gọi cô lại.
Hai người bọn họ nhìn mệt mỏi rã rời, sắc mặt tiều tụy như người vừa trải qua một đêm mất ngủ.
So với những người khác trong thôn, oán khí và quỷ khí quanh thân họ càng dày đặc hơn – bởi vì chính tay họ đã đánh c.h.ế.t Nữu Nữu.
Trưởng thôn run giọng hỏi:
"Đại sư... Nữu Nữu... t.h.i t.h.ể con bé, cô chôn ở đâu?"
Lê Kiến Mộc nhướng mày, bình tĩnh đáp:
"Chôn ở sườn núi phía sau thôn. Nếu muốn tế bái, có thể đến đó. Nhưng tôi nghĩ Nữu Nữu cũng chẳng muốn gặp lại hai người."
Cô dừng một chút, rồi hờ hững nói tiếp:
"À, nhớ bảo con trai hai người đi kiếm tiền đi. Nếu không trả nổi tiền sính lễ, thì sẽ phiền phức to đấy."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi, không buồn quay đầu lại.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô không cần phải nói những lời dọa dẫm.
Người tên Lưu kia không phải kẻ dễ thương lượng. Giờ Nữu Nữu đã chết, mà tiền đặt cọc 10 vạn tệ lại bị nhà này chiếm đoạt, đưa cho con trai dùng, đến giờ vẫn chưa trả.
Kế tiếp, con trai trưởng thôn sẽ phải trả giá bằng máu.
Còn về trưởng thôn và vợ ông ta…
Nữu Nữu không giống những đứa bé khác bị mất xác. Đây là vụ án mưu sát, pháp y và cảnh sát sẽ đến điều tra, sẽ cho cô bé một câu trả lời công bằng. Hơn nữa, quỷ khí trên người hai người kia đã bắt đầu ngưng tụ — sớm muộn cũng sẽ phải trả giá.
Lê Kiến Mộc lắc đầu, thầm nghĩ: tự gieo gió thì phải gặt bão…