Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 599

Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:34:31
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Văn Nhân khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng kể lại:

"Tôi gặp anh ấy là hoàn toàn tình cờ. Lúc đó, anh ấy không có ý định giúp gì cho thôn của chúng tôi cả. Chỉ là hôm ấy, anh ấy đi ngang qua con đường quốc lộ gần làng. Tôi bị mẹ đánh vì một chuyện nhỏ, đau quá nên lén lấy năm tệ trong nhà, định ra đường lớn đón xe trốn đi."

"Người tôi khi đó gầy gò, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ. Xe tải lớn thấy tôi toàn thân đầy thương tích thì không dám cho lên, sợ tôi cố tình ăn vạ. Tôi đứng đó hơn nửa tiếng, đến khi ngất xỉu vì kiệt sức thì suýt nữa bị xe đ.â.m trúng. May mắn là xe của Chu Bác Trầm tới kịp và cứu tôi."

"Trước đó tôi chưa từng xem tivi hay phim ảnh, không biết anh ấy là nghệ sĩ nổi tiếng. Tôi chỉ thấy anh ấy ăn mặc sang trọng, xe cũng rất đẹp, nên nghĩ chắc anh ấy không phải kẻ xấu muốn bắt cóc tôi. Khi anh ấy hỏi chuyện, tôi liền kể hết."

"Anh ấy đưa tôi về tận nhà, không rõ đã nói gì với cha mẹ tôi, nhưng sau đó thì tôi theo anh ấy rời đi."

"Anh ấy sắp xếp người dạy tôi học văn hóa, nhưng phát hiện ra tôi không có nền tảng gì cả, tiếp thu cũng không nhanh. Thế là vừa cho học văn hóa, vừa để tôi học thêm nhiều thứ khác. Cuối cùng anh ấy nhận ra giọng hát của tôi khá đặc biệt, nên quyết định cho tôi theo con đường âm nhạc. Sau đó thế nào, cô cũng biết rồi đấy."

"Vì anh ấy vốn thuộc giới giải trí, nên tìm một công ty âm nhạc khá tốt cho tôi. Nhờ thế, tôi mới có cơ hội bước chân vào giới này."

Lê Kiến Mộc gật đầu, khẽ cười:

“Xem ra anh ta đúng là ân nhân của cô, cũng là người đã kéo cô ra khỏi vực sâu.”

Chỉ là... Văn Nhân dường như vẫn chưa nhìn rõ một chuyện.

Chu Bác Trầm năm đó giúp cô ta, rốt cuộc là vì lòng tốt bộc phát trong phút chốc, hay còn có ý đồ gì khác?

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Kiến Mộc húp một ngụm cháo gạo kê, tùy ý hỏi:

“Năm đó cô bao nhiêu tuổi?”

Văn Nhân trầm mặc chốc lát rồi đáp:

“16 tuổi.”

Cô ta lại vội vàng giải thích:

“Nhưng mà… anh ấy không có ý gì xấu. Lúc đó tôi tuy đã 16, nhưng do lâu ngày thiếu dinh dưỡng, người nhỏ xíu, gầy yếu, nhìn chẳng khác gì đứa trẻ 12, 13 tuổi.”

“Ừm, tôi hiểu.”

16 tuổi... Tức là chuyện đã xảy ra 7 năm trước. Cũng chính là khoảng thời gian Dịch Vi Vi vừa mới qua đời không lâu.

Nếu lúc ấy có một đứa bé mang theo quỷ khí, bát tự lại nhẹ, người nhà không quan tâm, dễ thao túng… quả thật là một "công cụ" có thể lợi dụng.

Lê Kiến Mộc ăn hết miếng cháo cuối cùng trong bát, ngẩng đầu hỏi tiếp:

“Vậy… cô có thể nói cho tôi nghe một chút về đám Huyền Sư bên cạnh Chu Bác Trầm không?”

Văn Nhân không trả lời ngay. Một lúc sau, cô ta khẽ lắc đầu:

“Thật xin lỗi…”

“Không sao, tôi hiểu mà.”

Dù sao Chu Bác Trầm cũng là người từng cứu mạng cô ta. Nếu không có anh ta, e rằng Văn Nhân đã sớm mất mạng dưới bánh xe năm đó rồi.

Anh ta cho cô ta một cuộc đời khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/599.html.]

“Vậy… mấy người Huyền Sư Chu Bác Trầm mời tới, họ định đến đây lúc nào? Chuyện này nói được chứ?”

Văn Nhân do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu:

“Tối nay, vào giờ Tý.”

“Biết rồi.”

Lê Kiến Mộc gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Vừa quay người, phía sau liền có tiếng gọi:

“Này, đợi một chút!”

Văn Nhân cắn môi, giọng khẽ khàng nhưng kiên quyết:

“Người đại diện hiện tại của tôi là do Chu Bác Trầm sắp xếp. Tối hôm qua cô ta nhìn thấy chị hai và chị tư tôi… tôi không chắc cô ta có mật báo hay không.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Lê Kiến Mộc rời khỏi nhà bà cụ, đi thẳng tới ngọn đồi nhỏ ở phía bắc thôn.

Quỷ Vực từng tồn tại gần đó giờ đã biến mất, chỉ còn một cái hố nhỏ, âm khí dày đặc. Trong cái hố nông kia, chôn không ít hài cốt trẻ con.

Cô giơ tay lên, một sợi dây mây từ lòng đất trồi lên, vung một cái về phía hố nhỏ. Mặt đất lập tức nứt ra thành một cái hố lớn, tất cả hài cốt trong hố nhỏ bay lên, lặng lẽ rơi xuống hố sâu.

Sau đó, đất vụn lấp đầy lại, rất nhanh tạo thành một nấm mồ cao cao.

Cô lại lấy vài cục đá xếp thành một trận pháp đơn giản gần nấm mồ, xong xuôi mới mở quỷ môn quay về nhà.

Cả ngày không thấy bóng dáng Lê Kiến Mộc, ban đêm lại chẳng thấy về, người trong nhà đều thấp thỏm không yên.

May mà sáng sớm nay cô đã nhắn vào nhóm gia đình báo bình an.

Khi cô bước vào nhà, chỉ thấy Hoắc Uyển và Lê Niên Tây đang ăn sáng.

Lê Trung Đình và Lê Dịch Nam đã đi làm từ sớm, Lê Vấn Bắc cũng vừa bắt đầu công việc mới ngày hôm qua. Còn Lê Thanh Thanh – sau khi thấy tin nhắn của cô báo an toàn – liền quay lại ngủ tiếp, giờ vẫn chưa dậy.

“Mộc Mộc về rồi!” Hoắc Uyển vui vẻ nói, “Con ăn gì chưa? Hôm qua không về, chắc mệt lắm rồi nhỉ? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Lê Kiến Mộc đúng là có hơi mệt, nhưng nhìn đồ ăn sáng trên bàn…

Cô sờ bụng, có chút xấu hổ.

Bát cháo gạo kê ban nãy hình như chưa đủ no.

“Ăn cơm trước đi ạ.”

“Được, được, mẹ đi xới cơm cho con.” Hoắc Uyển lập tức xoay người vào bếp.

Vừa vào trong, bà lập tức nhíu mày.

Loading...