"Thôi đi." – Giọng Lê Kiến Mộc cắt ngang lời ông ta, không hề kiên nhẫn. – "Trước kia hai người đều sống ở Hải Thành, một người là tà tu, một người là huyền tu gần như rơi vào tà đạo, còn nói là chỉ tiếp xúc sơ sơ?"
Cô lạnh nhạt nhìn cả hai rồi nói tiếp:
"Tôi thả hai người ra không phải để nghe các người bịa chuyện. Tôi chỉ có một câu hỏi – Pháp Nhất Môn ở đâu? Đây là cơ hội cuối cùng."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lưu Hoài lập tức cảnh giác, ánh mắt phòng bị nhìn cô:
"Cô định làm gì? Muốn g.i.ế.c tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là trưởng lão của Tam Điền Môn – một danh môn chính phái! Giờ có rất nhiều Huyền Sư đều biết tôi đang ở trong tay cô, nếu tôi chết, không chỉ Tam Điền Môn, mà cả các phái ở Hải Thành cũng sẽ không để cô yên thân đâu."
"Thế thì hay quá." – Lê Kiến Mộc cười nhạt. – "Tôi cũng muốn biết, mấy cái gọi là danh môn chính phái ở Hải Thành, rốt cuộc có bao nhiêu môn phái đang ngấm ngầm cấu kết với tà tu."
Lưu Hoài thoáng biến sắc, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc và nghi ngờ.
Ông ta là trưởng lão một phái lớn, tu vi không thấp, nhưng trước mặt cô gái trẻ này lại chẳng khác nào một kẻ yếu thế, không chịu nổi một đòn. Ông ta hoàn toàn không đoán ra được tu vi thật sự của Lê Kiến Mộc. Nếu thật sự giao đấu, e rằng Tam Điền Môn bọn họ không cách nào ngăn cản nổi.
Trong đầu Lưu Hoài rối như tơ vò. Ông ta đang xoay chuyển đủ mọi kế sách để bảo vệ môn phái, thì giọng nói khàn khàn, yếu ớt của Bách Phong vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Tôi sẽ nói.”
Sắc mặt Lưu Hoài lập tức thay đổi. Ông ta quay phắt sang nhìn: “Bách Phong đại sư, ông...!”
Nhưng Bách Phong không thèm liếc ông ta một cái.
Một tuần qua, thần hồn bị chia cắt, ông ta phải gánh chịu sự tra tấn khôn cùng. Bách Phong hiểu rõ, dù trông còn là hình người, nhưng sức sống trong cơ thể đang nhanh chóng tan biến.
Nếu ông ta không nói, rất có thể Lê Kiến Mộc sẽ không để ông sống tiếp. Mà hơn hết, những lời cô từng nói trước kia vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu ông—chuyện vợ con ông đột ngột bệnh nặng, có phải thật sự liên quan đến môn phái?
“Tôi không biết chính xác địa chỉ của Pháp Nhất Môn,” Bách Phong cất lời, giọng trầm đục, “nhưng tôi biết hai trú điểm bí mật của bọn họ. Tôi nghĩ... cô sẽ cảm thấy hứng thú.”
Lưu Hoài lập tức gầm lên, ánh mắt như đóng băng: “Bách Phong, ông nghĩ cho kỹ! Có những thứ một khi nói ra, người nhà ông cũng bị ông kéo xuống địa ngục!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/601.html.]
Bách Phong chỉ cười khổ: “Nếu tôi không nói, Lê đại sư sẽ g.i.ế.c tôi. Còn nếu tôi chết, môn phái có nuôi nổi vợ con tôi không?”
Ông ta thở hắt ra, ánh mắt sáng lên chút tàn quang cuối cùng. "Cùng là c.h.ế.t cả thôi, chẳng thà tin cô ấy một lần."
Lưu Hoài im lặng. Ông ta hiểu rõ, lúc này mọi lời ngăn cản đều vô nghĩa.
Bách Phong nhìn Lê Kiến Mộc, cẩn trọng hỏi: “Lê đại sư, nếu tôi khai hết, cô có thể tha cho tôi một mạng không?”
Cô chăm chú nhìn ông ta vài giây, rồi gật đầu: “Được. Nhưng tốt nhất, từng lời ông nói ra đều phải là sự thật.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng vàng lóe lên từ đầu ngón tay cô, thấm vào n.g.ự.c Bách Phong.
Cơ thể ông ta run rẩy kịch liệt, mồ hôi túa ra như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Mãi đến khi thở hổn hển, ông mới nghiến răng nói:
“Trú điểm đầu tiên... là hố thanh thủy đại âm. Nơi đó từng sinh ra thiềm thừ u minh... ở Hải Thành.”
Đôi mắt Lê Kiến Mộc thoáng lay động.
Lưu Hoài lập tức gào lên: “Ông điên rồi, Bách Phong!”
Giọng Bách Phong vẫn bình thản: “Thời nay ít người còn tin vào huyền học. Ngoại trừ vài đại phái lâu đời, những môn phái nhỏ bị coi là lừa đảo. Nhiều người trong số đó thật sự không có bản lĩnh, chỉ biết vài thuật pháp sơ sài, cuộc sống cực kỳ chật vật.”
“Pháp Nhất Môn lợi dụng điều này, đặt thiềm thừ u minh ở Hải Thành, dùng các thuật pháp cao giai làm mồi nhử. Họ bắt tay với những phái nhỏ, để bọn họ bí mật đưa người đến, cung phụng hoặc nuôi dưỡng thiềm thừ u minh ký sinh lên người thường. Khi thiềm thừ cắn nuốt đủ linh hồn, bọn họ sẽ thưởng cho mấy phái đó các bí tịch cao cấp của Huyền Môn...”
“Con mẹ nó ông phản bội Pháp Nhất Môn, ông không có kết cục tốt đâu!” Lưu Hoài gào lên như thú dữ, lao đến muốn đánh c.h.ế.t Bách Phong.
Nhưng Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng nâng tay.
Toàn thân Lưu Hoài lập tức bị cố định như tượng đá, giữ nguyên tư thế giận dữ, gương mặt vặn vẹo đầy căm phẫn.
Cô quay sang Bách Phong, bình tĩnh: “Nói tiếp.”