Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 609
Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:46:45
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đi, Bách Phong nói rất nhiều.
Dù Lê Kiến Mộc không đáp lại bao nhiêu, nhưng ông ta dường như đã quen với việc tự nói, vốn cũng là người hay dựa vào cái miệng để xoay sở mưu sinh.
Ông ta kể hết chuyện này đến chuyện kia, từ những việc mình từng sai, cho đến những dự định chuộc lỗi sau này.
Lê Kiến Mộc ngồi nghe, mắt vẫn quan sát phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Xe rời khỏi đoạn đường chính ven biển, dần dần tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh, hiếm có người qua lại.
Càng đi sâu, ánh đèn đường càng mờ nhạt. Ngoài tiếng sóng biển vọng từ xa và giọng lải nhải của Bách Phong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh đến rợn người.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cảm giác tĩnh lặng này khiến không khí trở nên lạnh lẽo khác thường.
Có lẽ nhận ra Lê Kiến Mộc bắt đầu im lặng và cảnh giác, Bách Phong vội giải thích:
"Đại sư, tôi không dám giấu gì cô đâu. Cô cũng biết những việc mà Pháp Nhất Môn làm… không thể công khai. Vì vậy nơi ẩn náu cũng phải chọn nơi thật yên tĩnh, ít người qua lại."
Lê Kiến Mộc quay sang nhìn ông ta, ánh mắt thăm dò:
"Ông nói người của Pháp Nhất Môn đều nghĩ ông đã chết. Vậy giờ ông còn có thể bình yên đi đến chỗ đó được sao?"
"Không ngờ đâu," Bách Phong vừa lái xe vừa nói, "hôm qua tôi vừa rời khỏi Bắc Thành là lập tức liên lạc với bọn họ, bảo rằng mấy ngày trước tôi từng tới một khu vực quỷ dị phía Bắc, vô tình phát hiện một vực tự nhiên, khả năng rất cao có chứa thần mộc."
Nói tới đây, ông ta cười cười, đầy vẻ tự đắc.
"Bọn họ nghe xong liền tỏ ra vô cùng nhiệt tình, thái độ thay đổi hẳn."
Rồi như sực nhớ ra điều gì, ông ta bổ sung:
"À đúng rồi, mấy năm gần đây, Pháp Nhất Môn vẫn đang ráo riết truy tìm tung tích của thần mộc. Không ai biết cụ thể đó là thứ gì, chỉ biết rằng nó rất mạnh. Chỉ cần một vùng nhỏ ẩn chứa sức mạnh của nó thôi cũng đủ khiến người ta phát điên. Hơn nữa, loại thần mộc này cực kỳ giỏi trong việc ẩn mình."
Ông ta hạ thấp giọng:
"Theo tôi biết, đến nay Pháp Nhất Môn mới chỉ tìm được hai đoạn thần mộc. Không rõ còn bao nhiêu phần đang thất lạc."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng đáp lời:
"Có vẻ như quả thật là rất lợi hại."
"Đúng chứ? Cũng vì vậy mà tôi luôn nghi ngờ, cái trú điểm ở vùng Đại Tây Bắc kia, khả năng rất lớn chính là tổng bộ của Pháp Nhất Môn. Bởi vì nghe nói, hai khúc thần mộc họ tìm được đều đã được chuyển về đó."
Nghe đến đây, Lê Kiến Mộc trầm mặc cúi đầu.
Trong lòng cô dậy sóng – đoạn thần mộc mà Bách Phong nhắc tới, liệu có liên quan gì đến thứ cô từng dung hợp trước đây không? Hay đó là thần mộc bất tử ở Côn Luân? Hoặc là đoạn thần mộc cô từng lấy được từ hầm xe phế bỏ?
Hàng loạt suy nghĩ chồng chéo hiện lên trong đầu cô, chưa kịp tìm ra đáp án thì cảnh vật bên ngoài đã bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Con đường phía trước dần nhỏ hẹp, xe rẽ vào một khu rừng rậm u ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/609.html.]
Ánh trăng sáng và làn gió biển lúc trước như bị cắt đứt hẳn tại ranh giới này, thay vào đó là một bầu không khí tối tăm, lạnh lẽo đến rợn người.
Âm khí quanh đây đang tăng lên rõ rệt.
Lê Kiến Mộc cảm nhận được kết giới d.a.o động xung quanh, liền hạ kính xe xuống, lạnh nhạt quan sát bên ngoài.
Bách Phong lên tiếng:
"Vẫn chưa đến nơi, chắc còn khoảng mười phút nữa."
Lê Kiến Mộc đảo mắt nhìn những căn nhà thấp bé lùi dần ngoài cửa kính, có cả công viên trò chơi và bể bơi nhỏ. Cô hỏi:
"Nơi này là đâu?"
Bách Phong im lặng vài giây rồi trả lời:
"Nơi này gọi là thôn Thanh Thủy. Người sống ở đây phần lớn là thân nhân của đệ tử trong môn phái."
Lê Kiến Mộc nheo mắt, chờ ông ta nói tiếp.
"Đa số tà tu đều từng chịu thiên phạt, kéo theo vô số ân oán. Tuy người thân của họ không bị Thiên Đạo liên lụy, nhưng kẻ thù thì không buông tha dễ dàng như vậy. Để tránh bị trả thù, môn phái sắp xếp cho người nhà sống tập trung ở thôn Thanh Thủy."
Ông ta dừng một chút, rồi tiếp lời:
"Nơi này được bảo vệ bởi kết giới có khả năng che giấu với cả Thiên Đạo, camera và thiết bị giám sát bên ngoài cũng không thể phát hiện. Sau khi vào thôn, môn phái sẽ phân nhà, phát vật tư sinh hoạt cơ bản định kỳ. Mỗi ngày chỉ cần sống vui vẻ, không cần lo lắng gì cả. Nếu bỏ qua chuyện không thể liên lạc với thế giới bên ngoài thì nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên."
Lê Kiến Mộc nghe xong, hỏi thẳng:
"Ông nói vậy là vì vợ con ông từng sống ở đây?"
Bách Phong gật đầu, vẻ mặt u ám hẳn đi:
"Tôi từng nghĩ môn phái đối xử với tôi không tệ. Vợ và con trai tôi ở đây sống rất ổn, tôi có thể yên tâm đi ra ngoài nhận nhiệm vụ kiếm tiền mua thuốc cho họ. Nhưng lần này trở về thì… không ngờ mọi thứ đã thay đổi."
Giọng ông ta trầm xuống, đầy bất lực.
Lê Kiến Mộc hỏi:
"Bây giờ họ đang ở đâu?"
"Bị đuổi ra ngoài." – Ông ta thở dài – "Sáng nay tôi mới tìm thấy hai mẹ con họ, đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Người phụ trách thôn cũng có xin lỗi, nói có thể để họ quay lại, nhưng tôi không đồng ý. Tôi chỉ bảo để sau rồi tính."
Lê Kiến Mộc không nói gì, lại nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Âm khí nơi này dày đặc như vậy, ông thật sự yên tâm để họ sống ở đây à?"
"Mới đầu tôi cũng lo lắm," – Bách Phong thừa nhận – "Nhưng môn phái có sắp xếp Huyền Sư định kỳ tới kiểm tra, giúp người trong thôn loại bỏ âm khí tích tụ trong cơ thể. Nhiều năm qua cũng chưa xảy ra sự cố gì nghiêm trọng, nên chẳng ai nghi ngờ."
Nói đến đây, ông ta cười khổ:
"Thật ra đệ tử Pháp Nhất Môn rất mạnh, còn chúng tôi – những người từng nửa chừng đổi đường, trở thành tà tu – thì tư chất không cao, lại chẳng ai dám nói mình phẩm hạnh tốt đẹp gì. Nếu không thì cũng chẳng chọn con đường này."