Lời của một kẻ tà tu, vì tiền mà tay dính đầy máu, sao có thể hoàn toàn tin tưởng?
Huống chi Bách Phong lại tự nhận là một nhân vật nhỏ ngoài Pháp Nhất Môn, vậy mà có thể biết rõ cả chuyện cấp bậc thần mộc, thậm chí còn không chủ động khởi động cấm chế tự bạo—chỉ cần nghĩ kỹ, cũng có thể đoán được những hành động này của ông ta tuyệt đối không phải do cá nhân quyết định. Phía sau, nhất định có người chống lưng.
Mọi chuyện từ đầu đến cuối, mục đích chỉ có một: Dẫn cô đến đây để giết.
Ngoài ra, những chi tiết sơ hở nhỏ khác tuy có, nhưng không quá đáng ngại.
Lỗ hổng lớn nhất… lại nằm ở một điều cực kỳ đơn giản.
Lê Kiến Mộc chậm rãi bước về phía Bách Phong, ánh mắt bình tĩnh lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như thể đang nói một chuyện không liên quan đến mình:
“Nếu tôi là lãnh đạo của ông, sau khi xác nhận ông tử vong, không chỉ g.i.ế.c con trai ông mà còn sẽ đuổi tất cả người thân khác ra khỏi chốn an toàn.”
Cô dừng lại một chút, giọng trầm xuống:
“Sau đó ném họ vào hố âm, mới là phong cách làm việc nhất quán của tà tu.”
Bách Phong lập tức biến sắc, hoảng hốt nhìn cô, môi run rẩy muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.
Lê Kiến Mộc không dừng bước, đứng trước mặt ông ta, ngón tay vươn ra, chậm rãi đặt lên ấn đường của ông ta.
Bách Phong rùng mình một cái, hít sâu một hơi. Trong mắt ông ta thoáng hiện lên tia hối hận và u ám, cuối cùng mở miệng, giọng nói khàn khàn:
“Tôi không định lừa cô… là bọn họ dùng vợ con tôi để uy hiếp. Lê đại sư, tôi… tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Ồ.” Cô thản nhiên đáp lại, không mang theo chút cảm xúc nào.
Ngón tay cô ấn nhẹ hơn, xuyên qua ý thức ông ta, tiến vào thức hải.
Cảnh tượng ký ức lập tức hiện lên trong đầu cô như một đoạn phim tua ngược.
Sau khi rời khỏi nhà cô, Bách Phong quả thực quay về Hải Thành, còn đến thôn Thanh Thủy. Nhưng chưa kịp gặp vợ con thì đã bị người khác chặn lại và dẫn đi.
Ông ta bị đưa đến một căn nhà nhỏ. Trong đó có hai người.
Một người là Điền Trú, kẻ vừa mới c.h.ế.t cách đây không lâu.
Người còn lại—khi hình ảnh hiện lên rõ ràng, ánh mắt Lê Kiến Mộc khẽ động.
Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía đối diện, một bóng người đang chậm rãi bước đến, thân hình thẳng tắp, khí tức lạnh lẽo như băng tràn ra từ mỗi bước chân.
“Kim Dương.” Lê Kiến Mộc khẽ gọi.
Không sai—người Bách Phong gặp chính là Kim Dương.
Cũng tức là, người đứng sau uy h.i.ế.p vợ con ông ta, sắp xếp toàn bộ kế hoạch dẫn dụ cô vào bẫy… chính là Kim Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/615.html.]
Lê Kiến Mộc buông tay khỏi trán Bách Phong. Đôi mắt của ông ta đã trở nên đục ngầu, mất đi thần trí, ngã vật xuống đất như một cái xác không hồn.
Không ai để ý đến ông ta nữa.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, phá tan sự yên tĩnh xung quanh:
“Đã lâu không gặp.”
Kim Dương cười lạnh, ánh mắt sắc như d.a.o lướt qua người cô, mang theo mối địch ý không thể che giấu.
“Quả nhiên là Lê đại sư lợi hại như lời đồn trên mạng. Nghiệp vụ hành nghề mà làm tới tận Hải Thành bọn tôi rồi à?”
Lê Kiến Mộc bình tĩnh đối mặt, giọng nói rõ ràng:
“Loại trừ yêu tà, bảo vệ dân chúng là sứ mệnh của Huyền Sư. Không phân biệt khu vực.”
Những lời này, từng là chính miệng hắn ta nói với cô.
Khi cô còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa thực sự của hai chữ “Huyền Sư”, từng nghe Kim Dương sư huynh nói rằng hắn sẽ xuống núi rèn luyện. Lúc đó, cô chẳng hiểu gì nhiều, còn nghĩ Huyền Sư chỉ cần tu luyện cho giỏi, ngày nào đó phi thăng là đủ.
Chính Kim Dương đã nói với cô: “Nếu chỉ biết tu luyện mà không màng thế sự, thì dù có thành tiên cũng chỉ là một thần tiên vô vị. Huyền Sư là để bảo vệ nhân gian.”
Vậy mà hôm nay—người từng nói ra những lời đó, lại ở ngay trước mặt cô, trở thành kẻ phản bội niềm tin ấy.
Kim Dương khẽ nhếch môi, nở nụ cười giễu cợt:
“Không ngờ tu vi Lê đại sư cao như thế, nhưng tâm tính vẫn ấu trĩ như hồi nhỏ.”
Hắn nhún vai, trong mắt lộ rõ khinh thường:
“Xem nhiều phim truyền hình quá phải không? Còn bảo vệ nhân gian, tiêu diệt yêu tà cơ đấy.”
Lê Kiến Mộc siết chặt tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Cô vừa định mở miệng, Kim Dương đã cười lạnh, tung tay rút ra một thanh trường kiếm đen tuyền.
“Để tôi đưa Lê đại sư về lại hiện thực.” Hắn ta nheo mắt, kiếm khí ngưng tụ quanh thân: “Hiện thực chính là—xen vào chuyện người khác, thì phải trả giá.”
Thanh kiếm kia mang theo sát khí rợp trời, trong nháy mắt đã đ.â.m thẳng về phía cô.
Đồng tử Lê Kiến Mộc co rút lại, lập tức lùi về sau, lòng đầy cảnh giác.
“Tu vi hắn…” – cô thầm kinh hãi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Rõ ràng lần trước trong hầm xe bỏ hoang, cô đã khiến Kim Dương trọng thương. Theo lý, với mức thương tích đó, ít nhất nửa năm mới có thể khôi phục.
Vậy mà giờ đây—hắn không chỉ lành lặn, mà còn mạnh hơn trước. Âm sát khí trên người dày đặc như thực thể, đến mức khiến người khác hít thở cũng thấy áp lực.
Chiêu pháp của hắn sắc bén hơn xưa, tốc độ, lực sát thương… tất cả đều khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Càng nhìn, trong lòng Lê Kiến Mộc càng thêm trầm trọng.