Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 616

Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:04:57
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Kiến Mộc lùi lại mấy bước, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Trong lòng bàn tay cô, những dây đằng uốn lượn xuất hiện như những con rắn, không ngừng chuyển động, phân tán sự chú ý của Kim Dương từ mọi hướng. Cùng lúc đó, cô vận dụng linh khí toàn thân, từng chiêu một tấn công dồn dập, sắc bén như gió bão.

Nếu nói rằng trận giao chiến ở khu bỏ hoang trước kia còn giữ lại phần nào lực lượng, thì giờ đây cả hai đã bung hết sức lực, không hề lưu tình.

Kim Dương càng đánh càng mạnh, mà Lê Kiến Mộc lại bị không gian tràn ngập âm khí đặc quánh đè ép, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Dù vậy, thế công của cô vẫn lấn lướt, chiếm lấy thế thượng phong từng chút một.

Bất chợt, một tiếng “rầm” vang lên rung chuyển không gian, như thể cả giao diện sụp đổ hoàn toàn. Cả hai người đều bị chấn động, thân hình loạng choạng.

Kim Dương khẽ nghiến răng, ánh mắt liếc nhìn một phương hướng trong chớp mắt. Không chần chừ, hắn ta vận dụng một loại bí thuật, cơ thể khẽ chớp động như ảo ảnh.

Đòn tấn công của Lê Kiến Mộc không kịp thu lại, đánh trúng vào hư không. Cô vừa kinh ngạc nhận ra Kim Dương bỗng trở nên cứng đờ, thì sau lưng đã cảm nhận được một luồng d.a.o động của kết giới.

Cô lập tức xoay người, nhưng chưa kịp tránh đi thì một luồng mây đen từ phía sau đã cuốn lấy cô. Bên tai vang lên một giọng nói khẽ như gió thoảng:

“Đi.”

Lê Kiến Mộc cau mày, không cam tâm. Cô không muốn rời đi, nhưng rõ ràng sau lưng đang tỏa ra một sức mạnh khủng khiếp đến mức không cần quay đầu cũng cảm nhận được.

…Yến Đông Nhạc đã từng dặn cô… Nhưng…

Cô cắn răng, cuối cùng vẫn để mặc bản thân bị mây đen cuốn theo, lao thẳng về phía cột âm khí trong hố âm.

Dẫu vậy, khi sắp rơi vào kết giới, cô vẫn quay đầu nhìn lại.

Ở phía sau, Kim Dương đứng giữa một chùm sáng đỏ đen rực rỡ. Hắn ta ôm ngực, m.á.u trào ra khỏi miệng, nhưng khóe môi… dường như đang nhếch lên thành một nụ cười?

Khoảnh khắc tiếp theo, Lê Kiến Mộc bị âm khí nuốt trọn, biến mất trong tầng kết giới dưới đáy hố âm.

Vừa thấy Lê Kiến Mộc biến mất, Kim Dương lập tức khuỵu xuống đất, toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch như xác chết. Trông hắn giống như vừa bước ra khỏi một trận chiến sinh tử khốc liệt giữa núi xương biển máu.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chùm sáng đỏ đen quanh người hắn dần tan biến, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi, kiệt sức ngã ra sau, run rẩy giơ thẻ gỗ trong tay lên, nói yếu ớt:

“Sư phụ… Con xin lỗi… Đồ nhi đã tận lực.”

Một lúc lâu sau, bên trong thẻ gỗ vọng ra hai chữ lạnh lùng: “Phế vật.”

Âm thanh rất khẽ, nhưng vang lên bên tai Kim Dương như sấm nổ, khiến đầu óc hắn ta ong ong.

Hắn há miệng thở dốc, rất lâu sau mới cất giọng khàn khàn:

“Có người… Có người đang giúp cô ta. Con xin lỗi… sư phụ.”

Trong giọng nói bên trong thẻ gỗ lần này mang theo chút nghi hoặc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/616.html.]

“Hửm?”

Kim Dương thở dốc liên tục, giọng nói như kéo từ tận đáy phổi lên:

“Đồ nhi cảm nhận được… sức mạnh kia như đến từ… Địa phủ.”

Thẻ gỗ im lặng không đáp.

Một lát sau, hoa văn trên thẻ gỗ mờ dần, ánh sáng tan biến. Kim Dương thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ người đến cứu viện.

Lê Kiến Mộc vừa rơi xuống tầng kết giới, lập tức vận chuyển linh lực, chặn lại toàn bộ ngũ cảm.

Mùi thối… thật sự quá nồng nặc.

So với tầng trên chỉ là thứ âm khí dính nhớp, thì nơi này giống như một vũng bùn bốc mùi, từng hơi thở đều khiến người buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy bị hun đỏ cả mắt.

Âm khí ở đây dày đặc đến kinh người, không còn là sự dính nhớp, mà là âm hàn lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến mức cả nhiệt độ xung quanh cũng không thể giảm bớt được cảm giác buốt giá.

“Cẩn thận.” Giọng Yến Đông Nhạc vang lên, thân ảnh anh ta xuất hiện từ hạt châu khắc hoa, cảnh giác quan sát xung quanh.

Lê Kiến Mộc cúi đầu, chân đạp phải một đống hài cốt, lông mày cô nhíu lại.

Khung cảnh nơi này như một bãi tha ma hoang tàn, t.h.i t.h.ể rải rác, quần áo rách nát, cây cối mục nát, âm khí dày như sương độc.

Một âm thanh quen thuộc truyền đến—tiếng kêu của một con cóc, rất gần.

“Bên kia.” Cô chỉ tay về phía phát ra âm thanh.

Yến Đông Nhạc đi theo phía sau cô.

“Vì sao lúc nãy anh lại bảo tôi rút lui?” Lê Kiến Mộc vừa đi vừa hỏi. “Anh biết Kim Dương định làm gì sao?”

Yến Đông Nhạc lắc đầu, đáp:

“Môn chủ của Pháp Nhất Môn luôn là một bí ẩn. Dù Cục Đặc Sự chưa từng trực tiếp đối đầu, nhưng vẫn có thể suy đoán vị này rất đáng sợ. Vừa rồi, Kim Dương có lẽ đã định đánh cược một lần, sử dụng quân bài cuối cùng… Tôi nghi ngờ là có liên quan đến sức mạnh của môn chủ thần bí đó.”

“Mà mục đích của chúng ta hôm nay không phải là quyết tử một phen, nên không để lộ hành tung vẫn là lựa chọn tốt nhất.” Anh bình thản nói thêm.

Lê Kiến Mộc nghe đến hai chữ “môn chủ”, trong lòng không khỏi chùng xuống.

Vừa cẩn thận dò đường tiến về phía trước, cô vừa trầm giọng hỏi:

“Anh nói xem… Một người vốn có lòng thiện lương, luôn lo cho thiên hạ, có thể vì lợi ích mà trở thành kẻ tà ám không?”

Loading...