“Trên lầu có người mất tích, hay là báo cảnh sát đi. Dù biết có thể vô ích, nhưng lỡ gặp phải mấy thứ quỷ quái gì đó thì sao?”
“Buồn cười c.h.ế.t mất! Nói nghe kỳ bí như phim vậy, bộ tụi bây từng thấy ma rồi chắc?”
Nhờ vụ phát sóng trực tiếp lần trước, Lê Kiến Mộc bất ngờ nổi tiếng, hiện tại độ hot chẳng kém gì minh tinh. Vừa có người nói nhìn thấy cô, cư dân mạng lập tức nhao nhao suy đoán, tưởng tượng đủ kiểu.
Lúc ấy, Lê Kiến Mộc cũng nhận ra có chuyện bất thường. Cô lập tức gọi cho cảnh sát.
Bên phía cục cảnh sát Hải Thành phản ứng rất nhanh. Khi tàu cập bến, cảnh sát đã chờ sẵn. Thái độ của họ với Lê Kiến Mộc vô cùng lễ phép, có vẻ như đã biết rõ thân phận của cô.
Cô được lấy lời khai đầu tiên. Mặc dù những gì cô kể nghe có phần ly kỳ, thậm chí khó tin, nhưng cảnh sát vẫn nghiêm túc ghi chép lại đầy đủ.
Sau đó, họ mới lần lượt lấy lời khai của những nữ sinh và mấy nghệ sĩ trẻ đi cùng.
Đám nghệ sĩ dễ xử lý hơn, chỉ bị dọa sợ, nên ai nấy đều kể lại sự việc một cách thành thật. Còn nhóm nữ sinh kia thì rõ ràng đã bị lừa lên thuyền. Tần Diệp nhanh chóng bị giữ lại để điều tra, cảnh sát đồng thời phát lệnh truy tìm tung tích Chu Bác Trầm.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Những việc sau đó, Lê Kiến Mộc không tiếp tục can thiệp nữa. Cô vội vã trở về trường.
Khi về đến nơi, tiết học buổi sáng đã kết thúc. Cô hấp tấp mở cửa phòng ký túc xá, vừa bước vào đã nghe Trương Văn Tĩnh nói như than:
“Nói cho cậu một tin không vui này, sáng nay cô giáo tiếng Anh đáng yêu của chúng ta nhờ mình chuyển lời: nếu lần sau cậu lại cúp tiết, cuối kỳ cô ấy sẽ cho cậu rớt môn. Cho nên bạn học Tiểu Lê à, lần này là dịu dàng cuối cùng rồi đó, liệu mà quý trọng.”
Lê Kiến Mộc xấu hổ đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi mà…”
Thật ra cô cũng không ngờ chuyện kéo dài tới mức về trễ vậy. Mà rốt cuộc vẫn chưa bắt được Chu Bác Trầm, đúng là rầu rĩ.
Vừa ngồi xuống, cô liền cảm thấy có gì đó lạ lạ. Quay đầu nhìn về phía giường của Lê Thanh Thanh, cô phát hiện đối phương đang chăm chú thoa kem dưỡng, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.
Cảnh tượng này rất khác thường. Bình thường tiểu thư kia nói không ngừng nghỉ, giờ yên lặng như vậy ngược lại khiến người ta không quen.
Lê Kiến Mộc chủ động hỏi: “Trang điểm kỹ thế này, tính đi đâu à?”
Lê Thanh Thanh không đáp, chỉ lạnh lùng quay lưng, tiếp tục trang điểm như thể cô không hề tồn tại.
Lê Kiến Mộc dù có ngốc cũng biết là cô bé này đang giận. Cô nghi hoặc hỏi: “Em sao thế?”
Lê Thanh Thanh bực dọc đặt hộp mỹ phẩm xuống, cầm túi xách lên, giọng điệu đầy châm chọc:
“Lê đại sư đúng là giỏi thật, âm nhạc cũng hay ghê, có điều... những chuyện đã hứa thì lại quên sạch nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/630.html.]
“Hừ, nói mà không giữ lời, cẩn thận thành đồ con rùa đó! Mà nếu chị có là con rùa thì cũng là con rùa xấu xí nhất!”
“Chuyện đã hứa?” Lê Kiến Mộc hơi sững lại, ánh mắt lóe sáng, dường như nhớ ra điều gì đó.
À, hôm qua cô từng hứa với Lê Thanh Thanh là sẽ không đến cái nơi gọi là "hố thanh thủy đại âm".
Nhưng đó là hứa cho hôm qua mà? Cô đâu có nói hôm nay không đi đâu. Lúc cô rời đi, chắc đã qua 12 giờ rồi thì phải?
Lê Thanh Thanh đứng chờ được vài giây, thấy đối phương chẳng có dấu hiệu mở miệng dỗ dành gì hết, cuối cùng không nhịn được nữa, quay lại trừng mắt hỏi:
“Này! Chị không định giải thích gì với em sao?”
“Giải thích cái gì cơ?” Lê Kiến Mộc ngơ ngác nhìn cô, trong mắt còn mang theo chút vô tội, như thể thật sự không biết mình đã làm gì sai.
Lê Thanh Thanh tức muốn nổ phổi, chống eo hét:
“Hôm qua chị nói là sẽ không đi tới hố thanh thủy đại âm gì đó, vậy mà rốt cuộc lại xuất hiện ở Hải Thành?! Đừng có nói là chị không đi nhé!”
Lê Kiến Mộc khẽ nhướng mày, hỏi lại:
“Sao em biết hôm qua chị nói là hố thanh thủy đại âm? Sao em biết cái hố đó nằm ở Hải Thành?”
Lê Thanh Thanh lập tức há hốc miệng, vẻ mặt giống như bị ai đó điểm huyệt, hoàn toàn không nói nên lời.
Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh nhìn cô, như đang chờ một lời giải thích hợp lý.
Lê Thanh Thanh chớp chớp mắt, ra sức vắt óc nghĩ cớ nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được gì thuyết phục.
Bất đắc dĩ, cô gượng gạo nói:
“Chị… chị nói mà! Hôm qua chị lỡ miệng nói ra, trí nhớ của em tốt, vậy không được à?”
Lê Kiến Mộc cười nhạt, nhẹ nhàng đáp:
“Trùng hợp ghê ha, trí nhớ của chị cũng tốt lắm. Chị chắc chắn mình chưa từng nói. Không tin em hỏi mấy người kia thử xem.”
Lê Thanh Thanh rõ ràng chột dạ, cầm túi nói như phủi tay:
“Thôi được rồi, chị đúng là vịt c.h.ế.t còn cứng mỏ! Tự chị nói ra còn không chịu nhận. Kệ đi, đó là việc của chị, chị thích mạo hiểm thì cứ đi. Em mặc kệ nữa, hừ!”