Sau khi dứt lời, cô gái lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.
"Ký chủ, cô nhìn đi, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta, kết quả thì sao? Người ta chẳng những không để tâm đến lời cô nói, còn đẩy cô ra ngoài. Cái gọi là chị em tốt cũng chỉ là vỏ ngoài thôi, bên trong thì tâm địa khó lường. Không chừng cô ta còn đang nghĩ cách đối phó cô nữa ấy chứ! Lần sau cô tuyệt đối đừng mềm lòng."
"Nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại, bản lĩnh của cô ta đúng là đáng nể thật. Có thể sống sót rời khỏi cái hố thanh thủy đại âm kia, chuyện này không phải ai cũng làm được. Ký chủ, tạm thời vẫn nên tránh đối đầu trực diện với cô ta thì hơn."
"Còn nữa, công pháp ta từng nói đã có manh mối rồi. Thêm vài ngày nữa là có thể lấy được. Những công pháp ấy đều là nội môn chính tông của phái Huyền Môn. Đợi cô học xong, đừng nói là một Lê Kiến Mộc, cho dù có mười người như cô ta cũng không đánh lại nổi cô. Đến lúc đó, cô chính là vô địch thiên hạ!"
"Im đi!" – Lê Thanh Thanh cau mày, khó chịu quát một tiếng. Ngay sau đó, âm thanh trong đầu cô cũng im bặt.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lúc này, ánh mắt Lê Kiến Mộc dường như hơi trầm xuống, những lời của Lê Thanh Thanh, cô đều ghi nhớ trong lòng.
...
Chu Bác Trầm mất tích.
Sau khi Tần Diệp bị áp giải về cục cảnh sát Hải Thành, lập tức không còn bất kỳ tin tức nào về Chu Bác Trầm.
Nghe nói cảnh sát đã thẩm vấn nhiều lần, nhưng Tần Diệp vẫn luôn lặp lại một câu: "Tôi không biết Chu Bác Trầm đang ở đâu."
Hai nơi là Bắc Thành và Hải Thành đã lập tổ điều tra chung, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của anh ta.
Tuy chính phủ không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, nhưng trên mạng đã lan truyền vô số lời đồn đoán, thật giả lẫn lộn. Giới giải trí và các từ khóa tìm kiếm hot bị khuấy đảo suốt mấy ngày liền.
Lê Kiến Mộc cũng muốn tranh thủ cơ hội đến Đại Tây Bắc một chuyến, tìm xem có manh mối nào về các điểm trú ẩn khác của Pháp Nhất Môn. Nhưng tạm thời cô vẫn chưa đi được.
Thứ nhất, ba chữ "Đại Tây Bắc" bao trùm phạm vi quá lớn. Dù cô có thể bay thì cũng khó lòng tìm ra mục tiêu trong vòng hai ba ngày.
Thứ hai, cô vẫn còn tò mò – cái gốc cây già kia làm thế nào lại tìm ra được bí tịch thuật pháp của Huyền Môn cho Lê Thanh Thanh?
Thứ ba, kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần. Cô không dám trốn học.
Một đại sư huyền học mà trượt môn, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt không chịu được.
Lê đại sư vẫn cần giữ chút sĩ diện cho bản thân.
Hằng ngày, cô vùi đầu vào việc học, bài vở chồng chất khiến thời gian rảnh rỗi trở nên cực kỳ ít ỏi.
Lê Thanh Thanh cũng theo cô đến thư viện học bài. Cộng thêm vài người bạn cùng phòng, năm người gần như ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện từ sáng đến tối.
Giữa trưa, cả nhóm vừa ăn cơm xong liền quay lại thư viện. Trịnh Linh nhíu mày:
"Khăn giấy của mình đâu mất rồi?"
"Còn nhớ rõ sáng sớm mình vừa để một túi trên bàn mà? Ai lại thiếu đạo đức như vậy, lấy hai ba tờ thì thôi, đây lại lấy sạch trơn luôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/631.html.]
Lê Thanh Thanh cũng tức giận không kém:
"Hay thật đấy! Sữa chua của mình cũng không thấy đâu. Đúng là tham ăn quá mức rồi!"
Trương Văn Tĩnh nhìn quanh, hỏi mấy người còn lại:
"Các cậu có mất gì không?"
Lê Kiến Mộc và Cát Tân Nguyệt đồng loạt lắc đầu.
Ở đại học, đồ giá trị như laptop có thể yên tâm để đó, nhưng khăn giấy hay đồ ăn vặt thì đúng là... chẳng thể giữ nổi. Ngoài ra còn có...
"A... cái này..." – Cát Tân Nguyệt bất ngờ lên tiếng, có phần xấu hổ chỉ vào quyển sách của mình – "Bài tập của mình bị người ta làm hộ rồi."
Cả nhóm ngơ ngác trong giây lát rồi im bặt, không biết nói gì hơn.
"Ôi trời đất ơi, thư viện này chẳng lẽ không có camera sao? Ai gan to đến mức dám làm mấy chuyện thế này chứ? Tiểu Lê, hay là cậu bấm tay tính thử xem? Không lẽ có ma thật?"
Lê Kiến Mộc cũng thật sự bấm tay tính toán một lúc, sau đó bình tĩnh lắc đầu:
"Không phải ma, là người làm. Nhưng người đó hiện tại đã không còn ở đây nữa."
"Thôi quên đi, nghĩ đến lại tức!"
Cả nhóm lải nhải thêm vài câu rồi đành gạt chuyện sang một bên để tiếp tục học hành.
Đúng lúc này, Lê Thanh Thanh vừa móc một viên kẹo từ túi ra chuẩn bị bỏ vào miệng, thì hệ thống lại lên tiếng:
"Ký chủ, công pháp huyền học mà cô muốn đã tới rồi. Nhưng cần cô đích thân đến một chỗ để lấy. Nhiệm vụ lần này có thể hơi rắc rối."
Lê Thanh Thanh liếc nhanh về phía Lê Kiến Mộc và mấy người còn lại, rồi lập tức đứng dậy, cười nhẹ nói:
"Không ăn sữa chua là thấy thiếu thiếu, mình đi mua ít đồ ăn vặt, các cậu có muốn gì không?"
"Đừng mua mấy món phát ra âm thanh to quá, ăn trong thư viện là không được đâu đó!"
"Mình biết rồi, yên tâm."
Nói xong, Lê Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi thư viện.
...
Phía sau thư viện là một hồ nước nhân tạo nho nhỏ. Dù là giữa trưa, thời tiết không hẳn nóng nhưng gió thổi qua vẫn có chút se lạnh, nơi này lại vắng vẻ, chẳng mấy ai lui tới.
Lê Thanh Thanh ngồi xổm trên bãi cỏ, cúi đầu nghịch vài chiếc lá rơi, giọng thấp nhẹ đầy bất mãn:
"Ngươi nói nghe thử xem là chuyện gì? Lúc trước thề thốt trung thành các kiểu, giờ lại đòi nhiệm vụ này nọ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, có khó lắm không?"