Bắc Thành bước vào mùa đông, thời tiết trở nên hanh khô và giá lạnh, khiến làn da ai nấy đều khô nứt như vỏ cây già. Mùa đông năm nay hình như còn lạnh hơn cả những năm trước.
Trường đại học của nhóm Lê Kiến Mộc dự kiến tổ chức thi cuối kỳ vào tháng Chạp. Nhưng trước khi kỳ thi chính thức bắt đầu, cô còn có việc phải tham gia—đó là buổi đấu giá cuối năm của nhà họ Lê.
Buổi đấu giá diễn ra vào tối thứ Sáu, bắt đầu lúc tám giờ. Đây là sự kiện thường niên được tổ chức bởi nhà đấu giá của tập đoàn Lê Thị. Mỗi năm, vào dịp cuối năm, sự kiện này lại thu hút rất nhiều sự chú ý bởi sự xuất hiện của hàng loạt bảo vật quý giá được lưu giữ lâu năm. Người đến tham dự không ít là các nhân vật có m.á.u mặt trong giới tài chính, nghệ thuật và thương trường, khiến cả giới thượng lưu đều dõi theo.
Thông thường, Lê Thanh Thanh và Lê Niên Tây không hứng thú với mấy sự kiện xã giao như thế này, ngay cả Lê Vấn Bắc cũng chỉ xuất hiện nếu thực sự có món đồ mình muốn đấu giá. Nhưng lần này lại khác—vì Lê Kiến Mộc muốn tham dự, nên gần như toàn bộ người nhà họ Lê đều có mặt.
"Đinh Vân đã giao bức tranh cậu ấy vẽ chưa?" Lê Kiến Mộc hỏi.
Lê Niên Tây gật đầu:
"Nghe nói đã giao rồi. Anh chưa tận mắt thấy bức tranh đó, nhưng anh cả nói nó rất đặc biệt. Chuyên gia giám định ở nhà đấu giá đều tấm tắc khen ngợi, nói còn xuất sắc hơn cả bức tranh mà ông cụ Đinh từng vẽ năm xưa. Có thể gọi là kiệt tác."
Lê Kiến Mộc hơi cau mày: "Nghe như vậy thật đáng kinh ngạc."
Cả hai đều quay sang nhìn Lê Dịch Nam.
Lê Dịch Nam cũng gật đầu, giọng đầy hào hứng:
"Chờ đến tối các em xem sẽ biết. Bức tranh của Đinh Vân lần này thực sự có sức hút rất lạ. Anh không phải là người quá am hiểu nghệ thuật, nhưng quản lý nhà đấu giá bao năm, cũng từng nhìn qua không ít tác phẩm. Vậy mà lần này, khi nhìn thấy bức tranh đó, anh cảm thấy như bị nó hút vào. Nó có một loại ma lực rất đặc biệt, táo bạo và đột phá. Không biết nên dùng từ nào để miêu tả, nhưng tóm lại là—phải xem tận mắt mới tin được."
Anh còn nói thêm:
"Anh đã sắp xếp để bức tranh đó được đặt gần cuối buổi đấu giá, ngay sau một món quốc bảo đang lưu lạc ở nước ngoài. Đến lúc ấy, anh tin chắc mọi người sẽ kinh ngạc vì nó."
Ban đầu, tranh của Đinh Vân được định đưa vào khu vực dành riêng cho các họa sĩ trẻ—một hạng mục tôn vinh các nghệ sĩ đương đại. Nhưng sau khi qua giám định của chuyên gia, ai nấy đều nhất trí rằng tác phẩm này đủ tầm để được đấu giá ở một vị trí cao hơn rất nhiều.
Thấy Lê Dịch Nam hết lời khen ngợi, trong lòng Lê Kiến Mộc lại có chút nghi ngờ. Cô cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản, nhưng vẫn quyết định chờ đến khi gặp Đinh Vân mới đánh giá được rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/633.html.]
Chiếc xe đưa gia đình Lê đến nơi tổ chức buổi đấu giá. Bên trong hội trường đã có rất nhiều người tụ tập. Đa số những gương mặt này đều từng xuất hiện trên trang bìa các tạp chí kinh tế tài chính, ăn mặc sang trọng, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt thì sâu không lường được.
Còn chưa kịp ngồi xuống, người nhà họ Lê đã được một nhóm người bước đến chào hỏi, tay bắt mặt mừng.
Hoắc Uyển và Lê Trung Đình từ lâu đã quen thuộc với những dịp xã giao như thế này, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với khách khứa. Lê Niên Tây thì rẽ sang tìm Đinh Vân, còn Lê Dịch Nam vì phụ trách chính nên bận rộn không ngơi tay.
Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh ngồi xuống ghế của mình, tỏ vẻ ngoan ngoãn và yên lặng quan sát xung quanh.
Lê Vấn Bắc ngồi bên cạnh quay đầu lại than thở:
"Anh thực sự không thích tham gia mấy sự kiện kiểu này. Nhìn mấy người kia xem, cười ngọt như mật, cứ như bạn thân lâu năm của mẹ mình. Nhưng tháng trước còn giở trò, cướp nhân viên trang điểm mẹ thường dùng. Rồi còn có ông kia đang bắt tay nói cười với ba, năm nay đã mấy lần đấu đá với công ty nhà mình. Bây giờ thì làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đúng là giả tạo."
Lê Thanh Thanh khẽ cười chế giễu:
"Chậc chậc, chẳng phải giống y hệt nhóm bạn anh trước kia à? Lúc đó cũng cứ làm ra vẻ đồng đội thân thiết lắm, rồi sau lưng thì nói xấu nhau đủ điều còn gì?"
Lê Vấn Bắc xua tay cười khổ:
"Đó là chuyện của mấy năm trước rồi. Khi ấy còn trẻ, không dám đắc tội ai, phải giữ hình tượng chứ."
"Vậy giờ thì sao? Già rồi nên không sợ mất hình tượng nữa à?"
"Em nói linh tinh gì thế. Anh vẫn còn là tiểu thịt tươi đấy nhé!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Đúng lúc đó, Lê Kiến Mộc đột ngột lên tiếng:
"Anh, anh có quen người kia không?"
Lê Vấn Bắc nghiêng đầu theo ánh mắt của cô.
Đối diện, cách đó không xa là một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, ngồi thẳng lưng trên ghế, mặt không biểu cảm, cũng không hề tham gia vào những cuộc trò chuyện náo nhiệt xung quanh. Nhưng trên người hắn lại mang theo một luồng khí tức rất rõ ràng—khí tức của người sống không dễ chọc vào.