Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 637

Cập nhật lúc: 2025-04-13 04:12:45
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi dứt lời, ngay cả chính cô dẫn chương trình cũng thấy hơi chột dạ.

Thứ này... thật sự có người bỏ tiền ra mua sao?

Cô bắt đầu nghi ngờ liệu ông chủ và tổ giám định có bị mất trí không nữa. Dù gì đi nữa, cho dù họa sĩ Đinh Vân kia có mối quan hệ thân thiết với tam thiếu gia nhà họ Lê đi chăng nữa, cũng không thể để người ta bịt mắt tâng bốc một cách quá lố như vậy.

Cô đã làm công việc dẫn chương trình đấu giá nhiều năm, tuy không phải chuyên gia nghệ thuật, nhưng cũng không đến mức mù thẩm mỹ. Thế mà bức tranh kia, cô thật sự không nhìn ra có chỗ nào gọi là “tốt”.

Nét vẽ rối loạn, bố cục chẳng ra sao, tấm vải lại bẩn thỉu, cũ nát, còn vương đầy những vệt m.á.u đỏ sậm loang lổ. Không hề có cảm giác sống động hay sức sống nào—trái lại, nó khiến người ta cảm thấy âm u, khó chịu đến mức muốn cau mày.

Đây không phải là “sinh”, đây là “tử”.

Hiện giờ, làm tranh như vậy cũng kiếm được tiền sao?

Trong lòng cô dẫn chương trình bắt đầu nghi ngờ liệu nhà đấu giá của mình có đang làm điều gì mờ ám, khuất tất hay không.

Đúng như cô dự đoán, sau khi lời giới thiệu kết thúc, hiện trường liền xôn xao. Nhưng không phải vì tranh nhau ra giá như trong tưởng tượng của Đinh Vân, mà là vì những tiếng xì xào đầy khó nghe đang dần lan rộng.

Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Đinh Vân. Nhưng không có sự tán thưởng, không có ngưỡng mộ, càng không có phấn khích. Chỉ có khinh thường, hoài nghi và lạnh nhạt.

Mọi người ở đây đâu phải không biết ông nội của Đinh Vân—một họa sĩ nổi danh một thời. Còn Đinh Vân? Chẳng lẽ lại dám dựa hơi ông mình để gạt người ta?

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Đinh Vân như bị ai bóp nghẹt. Anh ta khó thở, mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Sao lại như vậy?" Anh ta lẩm bẩm trong đầu, "Chẳng lẽ mọi người không nhìn ra sao? Rõ ràng đây là một bức tranh tuyệt vời! Tại sao lại là ánh mắt đó? Không đúng... không nên như thế..."

Đây là tác phẩm tâm huyết nhất của anh ta, là bức tranh mang đầy ẩn ý, là kiệt tác vĩ đại mà anh ta tin tưởng sẽ đưa tên mình vào lịch sử hội họa.

“Không thể nào... không thể nào...”

Lúc này, Lê Vấn Bắc vừa định cất tiếng nói gì đó thì bị ánh mắt sắc bén của Lê Kiến Mộc quét tới, đành ngậm miệng.

Anh ta muốn hỏi: “Tây Tây, chẳng lẽ là em bảo anh cả nhờ bạn chen chân đưa tranh này vào danh sách sao? Trình độ như thế này mà cũng được lên sàn?”

Hiện trường hội trường rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên trong đêm đấu giá không có một ai giơ bảng. Không một người ra giá. Chỉ còn những tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần mà gay gắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/637.html.]

Người dẫn chương trình cố gắng giữ nụ cười, da đầu tê rần. Cô lên tiếng lần nữa:

"Giá khởi điểm cho bức tranh này là 50 vạn. Quý vị nào yêu thích, có thể giơ bảng bắt đầu ra giá."

Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng kéo dài.

Đinh Vân ngồi không yên. Anh ta hít một hơi thật sâu, cảm giác như cả căn phòng đang cười nhạo mình. Cảm giác bị sỉ nhục dâng trào, lồng n.g.ự.c phập phồng, khó chịu như bị đè nén.

"Chẳng lẽ bọn họ không hiểu nghệ thuật thật sự là gì sao?"

Bất chợt, có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh ta từ phía sau.

Anh quay lại.

Lê Kiến Mộc ngồi tựa vào ghế, giữa hai người còn cách một người, nhưng chỉ bằng một cú chạm nhẹ lên vai, cảm giác căng thẳng và áp lực tích tụ bao ngày qua như tan biến phần nào. Đôi vai anh ta khẽ rung lên, bất giác thả lỏng đi một chút.

Tuy vậy, cơn giận vẫn còn đó.

Đinh Vân gật đầu với Lê Kiến Mộc, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết. Anh ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đứng lên, định đối mặt trực tiếp với cả hội trường.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nhưng chưa kịp bước ra, phía bên khán đài vang lên một giọng nói châm chọc:

"Đinh Vân, cậu điên rồi à? Vẽ thế này mà dám đòi 50 vạn? Cậu coi chúng tôi là đám ném tiền qua cửa sổ à?"

Một người đàn ông trung niên lắc đầu, cười mỉa:

"Ông nội cậu thì đúng là có danh tiếng thật đấy. Nhưng không có nghĩa chúng tôi là đám mù. Cậu tưởng dựa vào cái tên của ông cụ Đinh, ném ra một bức tranh rách nát là có người mua à?"

Một người khác cũng tiếp lời:

"Này, năm đó tôi từng quen biết ông nội cậu đấy. Mà không ngờ cháu ông ấy lại thành ra thế này. Một bức tranh như thế này mà cũng muốn bán với giá 50 vạn... thật không hiểu nổi!"

Lúc này, toàn thân Đinh Vân run lên. Đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói khản đặc đầy phẫn nộ vang vọng khắp khán phòng:

"Đây không phải là tranh rách nát! Đây là bức tranh tôi đã dốc hết tâm huyết để vẽ ra! Đây là một tác phẩm vĩ đại, là kiệt tác để đời! Tôi không thua kém gì ông tôi cả! Là các người... các người—những kẻ tư bản ngu xuẩn, đầu óc bị tiền làm mờ mắt—không hiểu được giá trị chân thật của nghệ thuật!"

Loading...