Dù đã là ban đêm nhưng có thể cảm nhận được khu vực này vô cùng rộng lớn.
Một cô gái khẽ kéo áo khoác, than vãn:
“Người có tiền đều dùng điện kiểu này sao? Không bật nhiều đèn, không sợ có trộm à?”
Một người khác bật cười, đáp lại với chút tự hào như thể mình rất hiểu biết:
“Cô thì biết cái gì! Nhà giàu đều dùng mấy công nghệ cao, biết đâu xung quanh có đèn hồng ngoại, ai lẻn vào cũng bị quay rõ mặt, muốn trộm cũng chẳng dễ đâu.”
“Nhưng mà lạnh thật đấy… Không biết bao giờ mới được vào trong. Gió đêm ở đây làm người ta lạnh thấu xương…”
Đám nữ sinh ai cũng ăn mặc đơn giản, vốn dĩ là để đẹp trong buổi gặp mặt, giờ thì ai nấy đều co người lại, mắt dán vào người dẫn đường – Văn Nhân.
Cô ấy cũng không để mọi người chờ lâu, sau một cuộc điện thoại ngắn, nói ngay:
“Tôi vừa nhận được thông báo, vì hôm nay thời gian hơi muộn nên người phụ trách khảo hạch, cũng như ảnh đế Chu và tiểu thư Dịch đều đã nghỉ ngơi. Vậy nên hôm nay mọi người sẽ không gặp được họ.”
“Hả? Vậy chúng tôi đến đây chẳng phải uổng công sao?” – Một người thất vọng thốt lên.
Văn Nhân khẽ cười, giọng nói dịu xuống:
“Không đâu, sẽ không để mọi người đến tay không rồi về. Lát nữa sẽ có quản gia của trang viên đến sắp xếp chỗ nghỉ. Các cô cứ nghỉ ngơi trước một đêm, sáng mai sẽ có lịch trình gặp gỡ cụ thể. Trong lúc ở đây, nếu cần gì cứ nói với quản gia và người giúp việc. Mọi người đến là khách, đừng ngại ngùng.”
Đám nữ sinh nghe vậy mới dần nguôi ngoai, gật đầu đồng tình. Dù gì cũng đã muộn, người bình thường giờ này đều ngủ, chỉ có họ là còn quen thức khuya.
Sau đó, từng người được dẫn đi về phía khu nhà nghỉ dưỡng phía sau cánh cổng lớn mà họ vừa thấy khi đến.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ngoài tòa nhà chính ở giữa, toàn bộ trang viên được bao quanh bởi những ngôi nhà nhỏ xinh xắn, đẹp đến mức như trong tranh.
Quản gia phân chia chỗ ở, hai người một phòng, mỗi nhóm được đưa vào một căn nhà nhỏ khác nhau.
Có vài cô gái không nỡ tách nhau ra, bèn lên tiếng:
“Thực ra không cần phiền phức như vậy đâu, bọn tôi ở chung một căn nhà cũng được.”
Người quản gia có vóc dáng gầy gò, sắc mặt cứng nhắc, nghe xong phải mất vài giây mới phản ứng lại, chậm rãi đáp:
“Đây là một phần của khảo hạch.”
Mọi người giật mình hiểu ra – hóa ra khảo hạch đã bắt đầu từ lúc này. Từ nay họ đã không còn là đồng đội, mà là đối thủ cạnh tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/650.html.]
Lập tức không ai nói thêm gì nữa.
Quản gia quay người rời đi, bước chân đều đặn như thể được đo đạc kỹ lưỡng bằng thước.
Sau khi cánh cửa khép lại, hai nữ sinh trong phòng mới thả lỏng hẳn ra.
Một cô nằm phịch lên giường, tay chân dang rộng:
“Phù! Không ngờ có ngày mình được ở trong một nơi to đẹp thế này. Càng không thể tin nổi, mới làm có nửa tháng đã có cơ hội thành minh tinh rồi!”
Người bạn bên cạnh vẫn giữ thái độ thận trọng hơn:
“Đừng vội mơ. Còn chưa biết có bao nhiêu người được chọn đâu. Biết đâu đến lúc đó cả hai chúng ta đều bị loại, lại phải quay về làm mấy công việc phục vụ như trước, tiếp tục hầu hạ đám đàn ông đó.”
Cô gái kia bĩu môi, thở dài:
“Thì cũng đâu có gì để mất, cố gắng một chút, biết đâu được chọn thật thì sao? Mà này, chẳng phải Dịch Vi Vi cũng chỉ đang hầu hạ ảnh đế Chu đó sao? Nếu không thì bao năm rồi sao cô ta chẳng ra làm việc gì? Theo tôi thấy, chắc gì cô ta có tiếng nói trong nhà.”
Người bạn liếc cô, nghiêm mặt nhắc nhở:
“Chuyện đó không đến lượt chúng ta bàn tán. Cẩn thận tai vách mạch rừng. Vừa rồi quản gia nói đây là khảo hạch, nhỡ trong phòng có camera theo dõi thì những lời cô nói nãy giờ đủ để bị loại luôn đấy.”
Cô gái lập tức giật mình, đưa tay che miệng lại.
Không khí trong phòng lắng xuống một lúc lâu.
Rồi cô lại thì thầm:
“Chắc là không có đâu… đây là phòng ngủ mà. À, mà cô có thấy trang viên này có gì đó kỳ lạ không? Nhất là ông quản gia đó, nói thì ít, mặt lại đáng sợ…”
Người kia không đáp, quay lưng lại đắp chăn, chuẩn bị ngủ.
“Mai còn phải giữ tinh thần tốt để gặp ảnh đế với Dịch tiểu thư. Biết đâu cơ hội là ngày mai.” – Giọng cô gái khẽ vang lên.
Người còn lại bĩu môi, không nói gì thêm, cũng kéo chăn nằm xuống.
Cùng lúc đó, những nữ sinh ở các căn nhà khác cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, Văn Nhân sau khi tiễn hết khách mới quay về hướng tòa nhà chính. Nhưng khi vừa bước đến trước cửa, cô bỗng khựng lại, toàn thân mềm nhũn, ngã quỵ xuống nền đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người mờ nhạt như khói đen từ trong cơ thể cô thoát ra, bật cười khoái chí.
“Đại nhân, tôi đã trở về. Nhiệm vụ lần này – hoàn thành một cách viên mãn!”