Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 653

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:47:20
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Kiến Mộc không để tâm đến đám người đang hỗn loạn xung quanh, cô bước đến trước chiếc quan tài lớn nằm ở giữa, đưa tay đánh một luồng linh khí vào.

Một lát sau, mí mắt Văn Nhân khẽ động, cô ta chậm rãi mở mắt ra.

Trước mặt là một màu đen mờ mịt, trần nhà đã biến mất, chỉ còn bóng trời đêm lặng lẽ. Văn Nhân chớp mắt vài cái, sau đó từ từ ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn hoang mang.

Lê Kiến Mộc lên tiếng trước, giọng điềm đạm:

"Cảm thấy thế nào? Không sao chứ?"

Văn Nhân nhìn thấy cô, lại cúi đầu nhìn vị trí của mình đang nằm trong quan tài. Nhận thức dần trở lại, trong lòng cô ta hiểu ngay tình hình.

Ánh mắt phức tạp dừng trên gương mặt Lê Kiến Mộc, cô ta khẽ nói:

"Cảm ơn cô... Cô lại cứu tôi thêm một lần nữa."

Lê Kiến Mộc không trả lời, chỉ đưa tay ra:

"Ra ngoài trước đã."

Văn Nhân gật đầu, nắm lấy tay cô rồi leo ra khỏi quan tài.

Cùng lúc, những cô gái khác cũng lần lượt bò ra khỏi quan tài, dáng vẻ bối rối hoảng hốt. Khi họ nhận ra mình vừa nằm trong đó, gương mặt ai nấy đều tái nhợt, sợ hãi lẫn tức giận.

Nhìn quanh một lượt, họ phát hiện nơi mình đang đứng không còn là trang viên lộng lẫy, mà là một vùng đồng ruộng hoang vu, bốn phía tĩnh mịch không một bóng người. Cảnh tượng kỳ quái khiến đầu gối ai nấy run lên, cảm giác lạnh lẽo như tràn vào tận xương tủy.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Văn Nhân, nỗi sợ lập tức biến thành lửa giận bùng lên.

"Văn Nhân! Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

"Nơi này là chỗ quỷ quái nào? Cô có ý gì hả?"

"Chúng tôi đã nghi cô có vấn đề từ trước! Không ngờ cô thật sự dắt chúng tôi vào bẫy!"

Tiếng mắng chửi vang lên tới tấp. Văn Nhân đứng ngây ra, sau đó dường như hiểu ra, có lẽ đúng là “mình” đã làm ra chuyện này. Cô ta trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng nói:

"Thật sự xin lỗi..."

Một cô gái hét lên:

"Cô tưởng xin lỗi là xong à? Hơn nửa đêm cô kéo chúng tôi đến nơi hoang vu này, lại còn nhốt vào quan tài! Cô biết như vậy ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng cỡ nào không?"

"Đúng vậy! Và còn chưa giải thích rõ ràng — cô làm vậy là vì cái gì? Nơi này rốt cuộc là đâu? Chúng tôi còn có thể trở về được không?"

"Cô Văn Nhân, chúng tôi không thù không oán, cô không giúp cũng được, nhưng đâu thể mang chúng tôi ra làm trò đùa thế này chứ?"

Một số cô gái gan nhỏ đã bắt đầu khóc nức nở, còn những người to tiếng thì vẫn tiếp tục mắng mỏ không dứt.

Thực tế thì, chẳng ai bình tĩnh nổi nếu phát hiện mình bị nhốt trong quan tài giữa nơi hoang dã giữa đêm khuya.

Văn Nhân chỉ biết cúi đầu, liên tục nói lời xin lỗi.

Không khí trầm xuống, đến mức những người đang chửi cũng dần không còn hăng hái như trước. Rõ ràng, người đang đứng trước họ hoàn toàn khác với cô gái từng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo tối qua.

Một lúc sau, có người rốt cuộc lên tiếng:

"Vậy bây giờ... cô nói thử xem chúng tôi phải làm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/653.html.]

Văn Nhân cắn môi, nhìn quanh một vòng rồi còn chưa kịp trả lời thì Lê Kiến Mộc đã mở miệng:

"Bên kia có xe."

Đám người lúc này mới chú ý đến cô gái đang đứng cạnh quan tài.

Có người thì thầm:

"Cô ấy cũng ở đây từ đầu sao? Mà nhìn quần áo không giống..."

Một người khác nhíu mày, có vẻ nhận ra điều gì đó:

"Hình như đã gặp ở đâu rồi..."

Dù ánh trăng đêm nay khá sáng, nhưng cũng không đủ để thấy rõ mặt Lê Kiến Mộc. Mọi người chỉ biết lờ mờ cảm thấy quen thuộc.

Văn Nhân nói tiếp:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Chúng ta lên xe rời khỏi đây trước. Đợi về đến thành phố, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người."

Lời đề nghị hợp lý, mà ai nấy cũng chẳng muốn ở lại nơi âm u đáng sợ này lâu thêm chút nào.

Mọi người nhanh chóng đi về phía hai chiếc minibus.

Nhưng khi vừa đến gần chiếc xe đầu tiên, cửa xe đột nhiên bật mở, một cô gái hét thất thanh.

Từ ghế lái rơi xuống một t.h.i t.h.ể — chính là người tài xế đã đưa họ tới đây!

"Cái... cái gì thế này?! Cô định g.i.ế.c cả bọn tôi sao?!" Cô gái sợ hãi quay lại nhìn Văn Nhân, ánh mắt hoang mang tột độ.

"Không phải! Không phải tôi!" Văn Nhân liên tục lắc đầu, nhìn sang Lê Kiến Mộc cầu cứu.

Lê Kiến Mộc tiến lên, thản nhiên nói:

"Thi thể không biết cắn người."

Nói rồi cô mở cửa chiếc xe thứ hai, lại có một xác c.h.ế.t rơi xuống — vẫn là tài xế.

Lê Kiến Mộc vỗ tay phủi bụi:

"Được rồi, chọn hai người biết lái xe, ngồi lên ghế điều khiển. Những người khác lên xe ngồi phía sau."

Phần lớn trong số họ đều biết lái, nhưng giờ thì ai cũng lùi lại, chẳng ai muốn chạm vào những xác c.h.ế.t kia.

Cuối cùng, sau một hồi đùn đẩy, mới có một cô gái gan lớn miễn cưỡng bước lên, mặt trắng bệch, cả hành trình gần như nhắm mắt để không phải nhìn xuống thi thể.

Văn Nhân lên tiếng:

"Để tôi lái xe."

Lê Kiến Mộc gật đầu:

"Vừa hay, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Đợi mọi người đã lên xe hết, Văn Nhân nhanh chóng mở định vị rồi rồ ga, lái xe ra khỏi vùng đất đáng sợ ấy.

Lê Kiến Mộc ngồi cạnh cửa sổ, tay phải khẽ nâng lên, đầu ngón tay búng nhẹ về phía sau.

Lập tức, mấy cái t.h.i t.h.ể gần đó lơ lửng bay lên, từng cái một rơi vào lại trong quan tài phía sau. Quan tài tự động đóng nắp lại.....

Loading...