“Làm việc ở nhà không được à? Biệt thự chẳng đủ rộng chắc? Làng du lịch cao cấp không được sao? Trong nhóm nói một tiếng là đặt được nhà hàng sang trọng rồi, sao cứ nhất quyết đến mấy chỗ âm khí nặng nề làm gì!”
Lê Vấn Bắc nghe cha mình cằn nhằn, lập tức không vui, phản bác ngay:
“Cha, cha nói gì thế? Câu lạc bộ đó kín đáo, an toàn, làm sao gọi là nơi âm khí nặng nề được?”
Hoắc Uyển hừ nhẹ một tiếng:
“Nơi đó có đủ thứ linh tinh, con tưởng không nói thì cha mẹ không biết chắc? Câu lạc bộ chẳng phải là nơi chỉ toàn những chuyện không đứng đắn à?”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Vấn Bắc vội đứng bật dậy:
“Thật sự không có chuyện gì đâu mẹ! Nơi đó là do một người anh em thân thiết của con hùn vốn mở, chủ yếu là tụ điểm giải trí lúc rảnh, hoàn toàn không dính dáng đến mấy thứ bậy bạ. Con dám đảm bảo, tuyệt đối không có mấy người làm nghề không sạch sẽ ra vào đâu… À, trừ phi là người tự mang theo.”
“Con còn nói được câu đó à?” Hoắc Uyển giơ tay định đánh.
Lê Vấn Bắc thấy thế sợ quá liền khom người ngồi xổm xuống né tránh.
Đúng lúc này, Lê Kiến Mộc từ ngoài cửa bước vào, vừa nghe được đoạn hội thoại cuối cùng.
Cô cất giọng bình thản:
“Anh hai, câu lạc bộ mà anh nói sạch sẽ ấy, thật sự không có mấy người làm gái à?”
Nghe thấy giọng em gái, cả nhà đều sửng sốt, rồi lập tức mừng rỡ:
“Mộc Mộc, con về rồi à?”
“Trời lạnh thế này có lạnh không? Có đói không?”
“Trong bếp vẫn còn cơm nóng, có muốn ăn gì không con?”
“Lần sau đừng đi chơi với anh hai nữa, nó không đáng tin, dẫn con đến cái nơi quái quỷ đó.”
Lê Kiến Mộc khẽ mỉm cười, trấn an cha mẹ đang lo lắng:
“Con không sao đâu ạ, chuyện không liên quan đến anh hai, là con có việc đột xuất nên mới rời đi mà chưa kịp báo tin. Đáng ra con nên xin lỗi anh hai mới phải.”
Lê Vấn Bắc vội xua tay làm tư thế đầu hàng:
“Đừng nói thế, là anh không chu đáo, em về được là tốt rồi. Không có chuyện gì thật chứ?”
Lê Kiến Mộc lắc đầu, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn anh hai:
“Nhưng mà… anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Lê Vấn Bắc ngẩn người một lúc, rồi nhớ lại câu hỏi khi nãy, liền đáp:
“À, đúng rồi. Câu lạc bộ đó là một người anh em thân thiết của anh mở, người này có bối cảnh nhưng lại không thích mấy thứ ăn chơi trụy lạc, nên từ đầu đã làm mô hình khu giải trí lành mạnh. Bình thường chỉ có bạn bè thân quen trong giới đến tụ tập, ca hát, thư giãn thôi. Sau này vì quá kín đáo nên mấy nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, sợ bị fan hay antifan đeo bám, cũng bắt đầu lui tới đó. Nhưng dù đông đúc, nơi đó vẫn giữ được nguyên tắc không động chạm đến thứ phi pháp. Coi như là câu lạc bộ ‘sạch’ đi.”
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/656.html.]
“Nếu không phải như vậy, anh cũng đâu dám dẫn em tới đó. Cha mẹ mà biết thì anh bị lột da mất.”
Nói xong, anh ta còn cẩn thận liếc trộm cha mẹ một cái.
Nhưng Lê Kiến Mộc lại cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nheo mắt:
“Anh đặt phòng VIP ở đó từ lúc nào? Chẳng lẽ đã lên kế hoạch từ trước?”
Lê Vấn Bắc thấy không có gì đáng che giấu, đáp thật thà:
“Ngay khi biết em thi xong là anh đã chuẩn bị rồi.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, rồi đột ngột hỏi:
“Chu Bác Trầm từng đến câu lạc bộ đó chưa? Hay là có quen biết ai trong đội ngũ quản lý?”
Lê Vấn Bắc nhíu mày suy nghĩ, rồi lắc đầu:
“Chuyện này thì anh không rõ.”
Bỗng nhiên, giọng của Lê Dịch Nam vang lên từ sau lưng:
“Chu Bác Trầm là hội viên cao cấp của câu lạc bộ đó. Hơn nữa, giám đốc đại sảnh ở đó có quen biết với cậu ta.”
Lê Vấn Bắc quay sang ngạc nhiên:
“Anh cả, sao anh biết?”
“Trước đây anh từng định mời Chu Bác Trầm về công ty, nên đã gặp cậu ta ở câu lạc bộ đó. Lúc bàn hợp đồng, thấy cậu ta rất thân thiết với giám đốc đại sảnh kia. Nếu muốn đưa người vào, chắc chắn không khó.”
Anh vừa nói vừa đẩy kính, ánh mắt nghiêm nghị nhìn em gái:
“Mộc Mộc, có chuyện gì xảy ra sao?”
Sắc mặt Lê Kiến Mộc trở nên trầm xuống.
Cô đã trúng kế.
Dù là Văn Nhân, nhóm nữ sinh, trận pháp giữa rừng hay gã Huyền Sư kia – tất cả đều nằm trong mưu tính từ trước.
Chu Bác Trầm biết tối nay cô sẽ đến câu lạc bộ đó.
Cho nên hắn mới để Văn Nhân xuất hiện – khiến cô phát hiện cô ta bị quỷ ám, để rồi vì nghi ngờ mà bám theo – cuối cùng bị dẫn đến nơi hoang vu đầy nguy hiểm kia.
Nhưng… tại sao hắn phải làm như vậy?
Rõ ràng hắn có thể giữ im lặng. Cho dù hắn có hành động mờ ám, cô cũng chưa từng cản trở gì. Vậy thì… vì sao lại cần bày ra trò này?
Cô khẽ thở ra, quay sang cha mẹ và hai anh:
“Cha, mẹ, anh hai, anh cả… mọi người nghỉ ngơi trước đi. Con có chuyện cần xử lý.”
Nói rồi, cô quay người, rút điện thoại gọi cho Văn Nhân.