Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 669
Cập nhật lúc: 2025-04-14 11:46:18
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cát Tân Nguyệt đang cầm điện thoại của Lê Kiến Mộc gọi cho cha để báo bình an, thì một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy tới.
Cửa kính xe hạ xuống, giọng nói quen thuộc vang lên:
"Lê đại sư, nơi này khó bắt xe, hay là ngồi xe tôi luôn đi?"
Người vừa lên tiếng là Cổ Xuyên.
Lê Kiến Mộc nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu:
"Cảm ơn ông."
Nói rồi, cô kéo Cát Tân Nguyệt lên xe.
Cổ Xuyên vừa khởi động xe, vừa hỏi địa chỉ nhà của Cát Tân Nguyệt, sau đó nhanh chóng lái đi.
Ra khỏi huyện thành, cảnh vật xung quanh trở nên vắng vẻ và yên tĩnh hơn nhiều. Cổ Xuyên vừa lái xe vừa thi thoảng nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt luôn liếc về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt nói:
"Cổ đại sư, ông có chuyện thì cứ nói thẳng đi."
Cổ Xuyên hơi khựng lại, cố gắng giữ giọng điềm nhiên:
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi... Lê đại sư theo học từ sư môn nào thế? Trong giới huyền học, trước đây chưa từng nghe ai nhắc tới cô."
Sau lần đầu gặp Lê Kiến Mộc, Cổ Xuyên đã cho người điều tra. Nhưng những gì tra được chỉ là vài điều ai cũng biết—thiên kim nhà họ Lê, sinh viên Đại học Bắc Thành, gần đây nổi lên như một hiện tượng trong giới huyền học.
Ngoài những điều đó ra, không ai biết gì thêm.
Lê Kiến Mộc bình thản đáp:
"Chỉ là môn phái nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."
Cổ Xuyên nghẹn lời.
Câu trả lời này... hình như chính ông cũng từng dùng để đáp lại cô?
Nghĩ vậy, ông ta cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Xe dần chuyển sang con đường dẫn về vùng nông thôn. Vùng huyện Vu nhiều núi, nhưng những năm gần đây đường sá đã được tu sửa nên việc di chuyển không còn quá khó khăn.
Trời mùa đông sáng rất muộn, sắc trời vẫn còn âm u. Dọc đường, đã thấy lác đác vài người cõng hàng nông sản ra chợ bán.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Thỉnh thoảng cũng có người đi ngược chiều—bước chân tập tễnh, tốc độ chậm chạp.
Khi xe của họ vừa lướt ngang qua một bóng người đang lầm lũi bước đi bên đường, Lê Kiến Mộc đột ngột lên tiếng:
"Dừng xe một chút."
Cổ Xuyên theo phản xạ lập tức đạp phanh:
"Có chuyện gì vậy?"
Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ khẽ vỗ vai Cát Tân Nguyệt đang ngủ gật bên cạnh:
"Dậy đi, Tiểu Nguyệt."
"Ưm… Tiểu Lê?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/669.html.]
"Nhìn ra ngoài cửa sổ đi. Cậu xem kỹ xem… người kia có phải là mẹ cậu không?"
Cát Tân Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Cô vội vàng hạ cửa kính xe, nhìn ra ngoài. Quả nhiên, người phụ nữ đang chạy chậm rãi phía sau xe chính là mẹ cô.
"Mẹ!"
Nghe tiếng gọi, gương mặt đầy lo lắng của người phụ nữ bỗng sáng bừng lên. Bà chạy tới, giọng vừa run vừa nghẹn:
"Nguyệt Nguyệt! Con không sao chứ? Cha con nói có người báo tin tìm được con rồi, mẹ còn tưởng người ta đang lừa... Thật sự không sao thì tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Bà vội vàng nhìn con gái từ đầu tới chân, như muốn xác nhận rằng con mình vẫn nguyên vẹn, không bị thương chỗ nào.
Cát Tân Nguyệt mở cửa xe, đỡ mẹ lên, dịu giọng xin lỗi và kể lại sơ qua chuyện xảy ra trong đêm. Tuy nhiên, cô không dám nhắc tới chuyện ma quỷ, chỉ bảo rằng mình bị kẻ xấu bắt gặp, may mà có Lê Kiến Mộc và Cổ Xuyên đến cứu.
Mẹ cô là một người phụ nữ trung niên hiền lành, quê mùa, không giỏi nói chuyện, nhưng lời cảm ơn cứ lặp đi lặp lại mãi, chất chứa đầy chân thành.
Suốt đoạn đường về, bà không ngừng nói "cảm ơn". Về tới nhà, bà lại nhất quyết mời Lê Kiến Mộc và Cổ Xuyên ở lại ăn cơm cho bằng được.
Mặc dù cả đêm đi bộ hơn mười dặm tìm con, chưa kịp nghỉ ngơi, bà vẫn vào bếp ngay, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Lê Kiến Mộc vốn không muốn làm phiền, nhưng Cát Tân Nguyệt hiểu rõ, đây là cách duy nhất để mẹ cô thể hiện sự biết ơn. Vì vậy cô nhỏ giọng nói với Lê Kiến Mộc:
"Để mẹ tôi nấu đi, bà sẽ thấy nhẹ lòng hơn đấy."
Sau đó, cô cũng vào bếp phụ giúp mẹ.
Thịnh tình khó từ chối, Lê Kiến Mộc và Cổ Xuyên đành ngồi xuống ghế trong sân nhà họ Cát, mỗi người được mời một chén nước đường nóng hổi. Từ chỗ họ ngồi, có thể nhìn thấy căn bếp nhỏ đơn sơ phía sau.
Trong bếp, mẹ Cát nấu nướng, Cát Tân Nguyệt làm phụ bếp, còn cha cô thì đang nhóm lửa. Ba người vừa làm vừa nói chuyện, kể lại những gì xảy ra, xen lẫn những tiếng thở phào và cười nhẹ đầy an tâm. Dù nhà cửa đơn sơ, bữa ăn bình dị, nhưng cái cảm giác ấm áp ấy, khiến người ngoài như họ khó mà chen vào nổi.
Lê Kiến Mộc nhìn cảnh ấy, chợt quay sang nói nhỏ:
“Cổ đại sư, lần này thật sự cảm ơn ông. Nếu ông không phá trận ở bên ngoài khiến Ngô Vũ phân tâm, thì e là Cát Tân Nguyệt đã bị xóa sạch ký ức, còn Dịch Vi Vi thì hồn phi phách tán, thần mộc cũng bị mang đi mất rồi.”
Cổ Xuyên liếc nhìn cô, nghiêm túc đáp:
“Tôi không thích những lời cảm ơn suông, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Vậy ông muốn gì?”
“Chia cho tôi một nửa thần mộc được không?”
Lê Kiến Mộc không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ uống một ngụm nước đường, như thể lời đề nghị kia vừa khách sáo vừa quá lố.
Cổ Xuyên thở dài, như đã đoán trước được câu trả lời.
"Thần mộc ở chỗ cô, thật ra không có tác dụng gì lớn. Dù công đức của cô có dày đến mấy thì cũng chỉ sử dụng được một phần triệu sức mạnh của nó. Nếu cô chỉ muốn tăng tu vi, tôi có thể dùng những thiên tài địa bảo khác để trao đổi."
Lê Kiến Mộc mặt không đổi sắc, nhưng lại lộ ra vẻ nghi ngờ:
"Chẳng lẽ ông có thể khai thác toàn bộ sức mạnh của thần mộc?"
Cổ Xuyên lắc đầu:
"Tôi không dùng nó để tăng tu vi. Thần mộc đối với tôi là vật truyền thừa của gia tộc, tổ tiên tôi tìm kiếm suốt ngàn năm mới tìm thấy, ý nghĩa của nó vô cùng đặc biệt."
Ngàn năm...
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, có phần d.a.o động.
“Thế ông nói rõ ra xem, nếu thật sự quan trọng như vậy, mà ông cứ giữ kín không chịu nói, thì tôi sao có thể tin tưởng mà đưa cho ông được?”