"Đợi cậu con từ làng du lịch trở về là nó cũng ghé qua nhà luôn. Hai hôm trước, cậu nghe chuyện của con, nói muốn mang quà tới tặng. Cậu rất thích những đứa trẻ có tính cách trầm ổn, trưởng thành – mà Tây Tây nhà mình thì đúng như thế. Cậu chắc chắn sẽ quý con lắm."
Hoắc Uyển vừa nói vừa vuốt tóc Lê Kiến Mộc, giọng đầy yêu thương:
"Đến lúc đó bảo cậu dắt con ra ngoài đi dạo, làm quen thêm với nhiều người. Sau này con có thêm nhân duyên, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn."
Bà lại tiếp lời, ánh mắt rạng rỡ:
"Gặp gỡ người khác thì cũng nên sắm sửa thêm ít quần áo. Đợi hội giao lưu của con kết thúc, mẹ sẽ dẫn con với Thanh Thanh ra ngoài dạo phố sắm đồ. Mẹ còn chưa từng có dịp đi mua sắm với hai đứa bao giờ."
Lê Kiến Mộc nghe đến đây, trong lòng khẽ rung động.
Cậu cô – Hoắc Chấn – là anh trai ruột duy nhất của Hoắc Uyển, mối quan hệ giữa họ rất thân thiết. Hằng năm Hoắc Chấn công tác tại quân khu, người ông ấy dạy dỗ đều là nhân tài tinh anh.
Cô nhìn Hoắc Uyển, rồi lại nhìn sang Lê Trung Đình – người vẫn luôn trầm ổn bên cạnh – trong lòng hiểu rõ: bọn họ đang âm thầm tìm cách mở rộng nhân mạch, giúp đỡ cho con đường sau này của cô.
Một dòng ấm áp len lỏi trong tim Lê Kiến Mộc.
Ánh mặt trời đã rực rỡ chiếu vào sân nhà. Người nhà họ Hoắc ai bận thì chuẩn bị đi làm, ai rảnh thì nằm tiếp ngủ nướng. Trong lúc ấy, Lê Kiến Mộc gọi Lê Dịch Nam lại.
Anh hai nghi hoặc bước đến, hỏi:
"Sao thế em?"
Lê Kiến Mộc đưa ra một vật đã vỡ nát:
"Anh cả, có thể giúp em tìm người biết sửa camera hành trình được không? Em muốn xem lại đoạn ghi hình tối qua."
Lê Dịch Nam lập tức nhận lấy thiết bị, nghiêm túc gật đầu:
"Được, đợi chút. Muộn nhất là trưa nay anh sẽ có kết quả cho em."
"Vâng," Lê Kiến Mộc đáp.
…
Còn chưa đến trưa, Lê Dịch Nam đã xử lý xong mọi việc.
Anh phóng to hình ảnh lên màn hình lớn, âm thanh phát ra từ video hơi rè, nhưng vẫn nghe được vài đoạn đối thoại rời rạc của đám Tiêu Tề.
Sau khi xem xong lần đầu tiên, Lê Kiến Mộc không nói gì, sắc mặt trầm mặc.
Tiêu Thành chau mày nhìn màn hình:
"Chẳng thấy gì rõ ràng cả. Khi đó lão đại rốt cuộc đã thấy gì mà lại đột ngột đánh lái?"
Lê Kiến Mộc mắt không rời khỏi màn hình, chậm rãi đáp:
"Một bệnh viện... cũ nát."
"Hả?" Tiêu Thành sửng sốt, ngay sau đó như bừng tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/682.html.]
Anh ta nhớ tới bản lĩnh huyền học của Lê Kiến Mộc, liền hạ giọng hỏi:
"Đó là... Quỷ Vực sao? Giờ chúng ta qua đó kiểm tra chứ?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
"Tôi đã quay lại xem. Nhưng bệnh viện đó không còn ở đó nữa."
Tiêu Thành mím chặt môi.
Sự việc vượt quá năng lực xử lý thông thường khiến anh ta cảm thấy bất lực – không một chút manh mối, không một hướng đi.
Lê Kiến Mộc không nói gì thêm, chỉ bật lại đoạn video, lần này tập trung lắng nghe đoạn đối thoại.
Rất nhanh, cô chú ý tới một đoạn – đoạn mà Chu Tiền có nhắc tới…
"Bệnh viện tâm thần?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô khẽ nheo mắt lại, quay đầu nhìn sang Tiêu Thành:
"Các anh có biết trường hợp nào mà người phụ nữ tự sát, còn chồng thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần không?"
Tiêu Thành sực nhớ, lập tức hỏi lại:
"Cô nói đến người đàn ông mà Chu Tiền nhắc tới à?"
"Đúng vậy. Nếu ông ta báo cảnh sát sau khi vợ mất, rồi bị đưa vào viện tâm thần, cảnh sát hẳn sẽ có ghi chép. Mà nếu Chu Tiền biết chuyện, rất có thể hắn đã từng tiếp xúc với người đó. Các anh điều tra lại hành tung của Chu Tiền trong vài tháng gần đây, nhanh chóng tìm ra thông tin về người đàn ông kia."
"Được, tôi sẽ làm ngay," Tiêu Thành gật đầu chắc nịch.
…
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện nào đó.
Dư Tiểu Ngư ngủ một giấc rất dài. Khi tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, trời sáng trưng.
Anh ta không có điện thoại bên người, cơ thể chỉ bị thương nhẹ, ngồi không cũng nhàm chán. Lại cảm thấy đói bụng, nên định ra ngoài tìm y tá.
Nhưng kéo cửa mấy lần đều không được.
"Hở? Sao lại khoá cửa? Lần đầu nghe nói bệnh viện khoá phòng bệnh luôn, tụi tôi đâu còn là trẻ con, sợ gì mà phải khoá chứ?"
Dư Tiểu Ngư lầm bầm, xoay người bực bội đi về phía giường.
Nhưng vừa bước được hai bước, sắc mặt anh ta chợt biến đổi. Cả người khựng lại, hơi thở dần trở nên nặng nề, ánh mắt hoảng hốt.
Tiêu Tề mơ màng mở mắt, thấy sắc mặt Dư Tiểu Ngư tái nhợt thì giật mình hỏi:
"Sao thế?"
Dư Tiểu Ngư há miệng, cả người run rẩy, giọng lắp bắp:
"Đội... Đội trưởng Tiêu, anh có... có thấy gì lạ không?"