Tiêu Tề còn ngơ ngác, ánh mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ trong mắt lập tức tan biến.
Chỉ thấy Dư Tiểu Ngư như muốn khóc đến nơi, giọng run rẩy:
"Bệnh viện… tại sao không có chút âm thanh nào hết vậy?"
Tiêu Tề theo bản năng nín thở.
Đúng thật. Cả trong lẫn ngoài phòng bệnh đều im phăng phắc. Ngoài tiếng hít thở khe khẽ của ba người bọn họ, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Dư Tiểu Ngư lập tức chạy tới giường bệnh của Chu Tiền, tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt ông ta xuống.
Không rõ máy thở đã ngừng hoạt động từ bao giờ. Gương mặt Chu Tiền trắng bệch, sắc môi tái nhợt, nhưng may mà vẫn còn hơi thở mỏng manh.
"Chu Tiền! Chu Tiền! Ông tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!" – Dư Tiểu Ngư liên tục lay gọi, bàn tay run rẩy vỗ nhẹ vào mặt ông.
Một lúc sau, đôi mắt Chu Tiền mới chậm rãi mở ra.
"...Cảnh sát Dư…" – giọng ông yếu ớt, mỏng như sợi tơ.
Dư Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thực sự yên tâm. Anh ngồi xuống mép giường, chau mày nói:
"Hình như… chúng ta gặp rắc rối rồi."
Chu Tiền gật đầu nhẹ, mấp máy môi:
"Cuối cùng… cậu cũng nhận ra."
Dư Tiểu Ngư ngạc nhiên trừng mắt:
"Hả? Chẳng lẽ ông biết từ trước rồi sao?"
Chu Tiền thều thào:
"Cô y tá tối qua… không có bóng."
Toàn thân Dư Tiểu Ngư như bị điện giật, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu.
"Không… không có bóng? Ý ông là… cô ta không phải người thật sao?"
Anh run giọng hỏi, sắc mặt trắng bệch.
Dù từng cùng Lê Kiến Mộc đi khắp nơi va chạm thế sự, nhưng khi đối mặt với chuyện liên quan đến ma quái thế này, Dư Tiểu Ngư vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Huống hồ giờ này Lê Kiến Mộc không có ở đây. Bọn họ lại chẳng rõ mình đang bị giữ ở đâu…
Bỗng nhiên – "Rắc."
Tiếng ổ khóa cửa chuyển động vang lên trong không gian tĩnh lặng như tờ.
Cả ba người lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Cửa chậm rãi mở ra, cô y tá hôm qua đẩy xe thuốc bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của cả ba, cô hơi sững người.
"Trời, tỉnh sớm ghê đó. Sao ai cũng nhìn tôi như thể thấy quỷ vậy? Này, cậu kia, không phải tôi đã nói đừng có chạy lung tung sao? Mau quay lại giường bệnh nằm đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/683.html.]
Dư Tiểu Ngư lặng lẽ bò về giường mình, vừa đi vừa hoang mang tột độ.
Anh thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì. Có lẽ vì đối phương trông không có gì nguy hiểm, cũng có thể là vì anh sợ cô ta nổi điên lên sẽ g.i.ế.c mình ngay tại chỗ, cho nên chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời.
Y tá thấy anh nghe lời nằm xuống thì gật đầu hài lòng. Nhưng ánh mắt cô lại đột ngột trở nên nghiêm trọng khi nhìn sang giường của Chu Tiền.
Cô ta lập tức bước nhanh đến, khiến Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề cùng bật dậy định ngăn cản.
Không ngờ, cô y tá chỉ vội vàng nâng mặt nạ thở lên, giọng hơi trách mắng:
"Sao mấy cậu lại tháo thiết bị hỗ trợ thở? Bệnh nhân này bị thương rất nặng, bác sĩ dặn tuyệt đối không được tháo ra. Mấy cậu…"
Cô bỗng khựng lại, nhận ra máy thở đã ngừng hoạt động từ trước.
Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề liếc nhau, rồi Dư Tiểu Ngư khẽ nói:
"Thiết bị hỏng thì giữ cũng c.h.ế.t nhanh hơn, tháo ra chẳng phải còn tốt hơn sao?"
Cô y tá luống cuống ôm mặt nạ thở, lộ rõ vẻ bối rối:
"Thật sự xin lỗi… thiết bị của bệnh viện chúng tôi đã cũ kỹ, cái máy thở này chắc tôi lấy nhầm, lấy phải cái hỏng. Thật sự xin lỗi, tôi… tôi không cố ý…"
Nói xong, cô còn cúi người khom lưng xin lỗi Chu Tiền.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phòng bệnh, bóng của cô y tá cũng in dài xuống sàn, theo từng động tác của cô mà lay động rõ ràng.
Dư Tiểu Ngư khẽ cau mày, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Anh lập tức quay sang làm khẩu hình với Tiêu Tề: "Có bóng."
Tiêu Tề liếc mắt, ánh nhìn bảo anh bình tĩnh xem xét tiếp.
Lúc này, Tiêu Tề chậm rãi hỏi:
"Chị y tá này… bên ngoài sao yên tĩnh quá vậy? Hôm nay ít bệnh nhân hả chị?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô y tá đang kiểm tra tình trạng của Chu Tiền. Bàn tay nhẹ nhàng, động tác thành thạo, không có dấu hiệu gì khác thường.
Chu Tiền nằm đó, người cứng đờ, trong lòng căng thẳng tột độ. Nhưng bàn tay ấy – rõ ràng có nhiệt độ, có sức nặng, không giống như những gì ông cảm nhận đêm qua.
Có khi nào… ông nhìn nhầm?
Cô y tá nghe câu hỏi, lộ vẻ lúng túng, quay lại nhìn Tiêu Tề:
"Ờ… bệnh viện này hơi đặc biệt một chút. Giờ này là thời gian yên tĩnh nhất. Đến trưa với buổi tối sẽ đông hơn."
Tiêu Tề sững người. Dư Tiểu Ngư cũng rợn da gà.
Bệnh viện gì mà giữa trưa với buổi tối mới đông người?
Dư Tiểu Ngư nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi tiếp:
"Rốt cuộc… bệnh viện của chị là bệnh viện gì vậy?"
Cô y tá cắn môi, do dự một lúc rồi gượng cười, thành thật nói:
"Thật sự xin lỗi… tôi không thể nói rõ chuyện này. Nếu nói, các cậu sẽ sợ. Tóm lại, cứ ở yên trong phòng, đừng ra ngoài. Viện trưởng đang liên hệ để chuyển các cậu sang bệnh viện khác, trong vòng hai ngày sẽ có sắp xếp. Chỉ xin các cậu một điều — đừng ra khỏi phòng. Ngàn vạn lần, đừng đi ra ngoài."