Dư Tiểu Ngư thành thật đáp:
"Tôi… không biết."
Người đàn ông trước mặt bĩu môi đầy khinh thường, tay chống eo, dáng điệu lả lướt:
"Hừ, đồ nhà quê. Thôi kệ đi, thẩm mỹ và ánh mắt của tôi vốn là độc nhất vô nhị trên thế giới này, không thể chấp nhặt với loại quê mùa như anh."
Sau đó hắn lại đảo mắt, hỏi tiếp:
"Anh mắc bệnh gì mà phải vào bệnh viện thế?"
Dư Tiểu Ngư nhanh trí, đôi mắt sáng lên:
"Bị tai nạn xe nhẹ, chỉ xây xát ngoài da thôi."
Người đàn ông cười phá lên, chỉ vào đầu anh ta mà nói như cười như chế giễu:
"Ha ha ha, tôi thấy là não của anh bị trầy mới đúng! Anh đúng là thảm, đã xấu lại còn quê, giờ còn bị đụng đầu, chắc chắn là não cũng có vấn đề rồi. Đúng là kẻ đáng thương!"
Dư Tiểu Ngư im lặng, khóe miệng giật giật, trong lòng gào thét:
Tôi thật sự không muốn gây chuyện đâu…
Đúng lúc đó, từ hành lang xa xa vang lên tiếng gọi gấp gáp:
"Số 16! Số 16 đâu rồi?"
Người đàn ông “thời thượng” kia lập tức xoay người, hất tóc một cái, quay đầu nháy mắt với Dư Tiểu Ngư:
"Đồ quê mùa, tôi ở phòng bên trái đầu tiên tầng ba, lần sau gặp tôi sẽ giúp anh cải tạo lại phong cách!"
Nói rồi hắn chạy biến như bay, dáng vẻ lướt đi chẳng khác gì một cơn gió.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, hai cô y tá tay cầm khay cơm vội vã chạy ngang qua trước mặt Dư Tiểu Ngư, miệng không ngừng gọi theo:
"Số 16! Đừng chạy nữa, mau về ăn cơm!"
Dư Tiểu Ngư há hốc miệng, hoàn toàn đơ người.
Cái gì vậy trời?
Còn chưa kịp hoàn hồn, vai anh ta đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh một cái.
Anh ta vừa quay đầu, "bốp" – một cú tát bất ngờ giáng xuống mặt.
Dư Tiểu Ngư choáng váng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Một người phụ nữ xông tới, mặt đầy tức giận, trừng mắt giơ tay lên định tát tiếp:
"Thằng cặn bã này! Tôi nuôi anh ăn học, cung cấp đủ thứ để anh thành tài, vậy mà sau khi thành công, việc đầu tiên anh làm là đá tôi? Đồ súc sinh, tôi đánh c.h.ế.t anh, đánh c.h.ế.t anh!"
Dư Tiểu Ngư liên tục né tránh, nhưng không dám phản kháng. Với đạo đức nghề nghiệp của mình, anh không thể tùy tiện ra tay với người khác, huống hồ là một người phụ nữ. Nhưng cô ta ra tay quá nhanh, lại mạnh như vũ bão, khiến anh đỡ cũng đỡ không xuể.
"Chị gái ơi! Chị nhận nhầm người rồi! Tôi không quen biết chị, thật sự là nhận nhầm rồi!"
Người phụ nữ kia chẳng thèm nghe, giơ tay tát anh thêm lần nữa, còn mắng to:
"Anh giả vờ không quen biết tôi à? Đồ khốn! Anh dám vứt bỏ tôi, bây giờ còn muốn chối? Tôi đánh c.h.ế.t anh! Đánh c.h.ế.t anh!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/686.html.]
Dư Tiểu Ngư vừa tránh vừa kêu lên:
"Chị ơi, nếu chị còn tiếp tục thế này thì tôi không khách sáo đâu đấy! Tôi nói thật!"
"Ồ, để tôi xem anh không khách sáo kiểu gì!" – người phụ nữ hừ lạnh – "Nếu anh dám, bà đây thiến anh luôn!"
Nghe đến đây, Dư Tiểu Ngư không thể nhịn nổi nữa. Anh nhanh chóng chụp lấy cổ tay cô ta, hét lên:
"Chị điên rồi à? Người đàn ông của mình cũng nhận nhầm được sao?"
Cô ta bị quát bất ngờ thì khựng lại một chút, nhìn anh chăm chú.
Sau một hồi sững sờ, người phụ nữ chậm rãi rút tay ra, bình tĩnh nói:
"Ồ… nhận nhầm thật rồi. Ngại quá."
Cô ta xoa cổ tay bị nắm, giọng vẫn ngang ngược như trước:
"Cậu cũng không nói sớm!"
Dư Tiểu Ngư tức muốn ngất.
Tôi nói bao nhiêu lần rồi mà chị không nghe!
Cô ta nhìn anh một cái, bĩu môi nói tiếp:
"Chậc chậc, trông cậu giống hệt tên cặn bã nhà tôi. Không trách tôi nhận nhầm. Mà nói không chừng vài năm nữa, cậu cũng thành cặn bã thôi. Nhổ!"
Nói xong, cô ta hất tóc bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Dư Tiểu Ngư tức đến mức muốn xắn tay áo đánh nhau, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Bộ dạng tôi giống cặn bã chỗ nào chứ?
Đang định quay đi, một âm thanh "phốc" khẽ vang lên bên cạnh.
Anh ta lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động.
Là một cậu thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đang cố nén cười, tay che miệng, nhưng khóe mắt ươn ướt đã bán đứng tâm trạng thật sự.
Dư Tiểu Ngư cúi người, nhẹ giọng hỏi:
"Bạn nhỏ, cháu cười cái gì thế?"
Cậu bé như thỏ non bị dọa sợ, giật mình lùi lại hai bước, la lớn:
"Cháu không cười! Cháu là người ưu tú, không bao giờ chê cười người khác!"
Nói xong không đợi ai hỏi thêm, cậu ta xoay người bỏ chạy, biến mất sau khúc rẽ.
Dư Tiểu Ngư đưa tay định gọi với theo:
"Này…"
Nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cậu nhóc thoắt cái đã không còn trong tầm mắt.
Anh ta đứng nguyên tại chỗ, thở dài.
"Đứa nhỏ đó từ nhỏ đã bị ép làm người nối nghiệp ưu tú – phải luôn cười không để lộ răng, quần áo lúc nào cũng phải sạch sẽ, phải tuyệt đối tự chủ, không được chơi đùa, không được ngơi nghỉ, không được phép lãng phí thời gian vào những chuyện ‘trẻ con’… Nếu làm trái, sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đánh dã man."
"Thế là một đứa trẻ chỉ mới mười ba tuổi, cuối cùng cũng bị bức đến phát điên."