"Đội trưởng Tiêu, tôi nghi ngờ những bệnh nhân tâm thần đó… có khả năng…" Dư Tiểu Ngư nói lấp lửng, ánh mắt lóe lên sự bất an.
Anh không nói hết câu, nhưng những người đối diện đã hiểu ý anh muốn ám chỉ điều gì. Không phải người.
Trong lòng mọi người đều rõ — dù là người mắc bệnh tâm thần đi nữa, cũng không thể tất cả đều im lặng, ngoan ngoãn đứng tụ lại trong một khoảng đất chật hẹp như vậy. Trừ phi… có thứ gì đó ở bên ngoài tòa nhà khiến cho bọn họ bản năng mà lẩn tránh, không dám đến gần.
Dư Tiểu Ngư liếc nhìn Tiêu Tề, rồi nói tiếp:
"Còn có bác sĩ Vưu kia nữa. Nếu anh ta thật sự là nhóm trưởng trong vụ án tự sát trước kia… thì anh ta hoặc là không phải người, hoặc là một Huyền Sư, hoặc là thứ tà ám cực kỳ nguy hiểm."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Anh hạ giọng, nét mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
"Dựa theo những gì ta biết, người này rất am hiểu tâm lý, có khả năng dẫn dắt người khác tự sát. Hiện tại anh ta không g.i.ế.c chúng ta ngay, không phải vì không muốn, mà là vì muốn… đùa c.h.ế.t chúng ta."
Dư Tiểu Ngư nuốt nước bọt, rồi hít sâu một hơi:
"Còn nữa… tuy tôi chưa quan sát được quá nhiều, nhưng tôi để ý tường ngoài bệnh viện này bong tróc dữ dội, cỏ dại mọc tràn lan ven tường, cảnh tượng hỗn độn không thể tưởng tượng được. Tôi nghi… đây có khi là một bệnh viện bỏ hoang… hoặc tệ hơn… là Ảo Cảnh, hay Quỷ Vực."
Càng nói, sắc mặt anh càng trắng bệch, không giấu được vẻ sợ hãi trên gương mặt.
Ai biết được vừa rồi anh đã phải gồng mình thế nào để giữ bình tĩnh?
Thực ra anh chỉ là một cảnh sát bình thường, vậy mà nửa năm qua phải trải qua hết chuyện kỳ dị này đến chuyện ma quỷ khác. Vừa thấy quỷ, vừa lạc vào hang ổ của chúng.
Quả thực... quá khủng khiếp. Khiến người ta sắp sụp đổ mất rồi.
Nếu có thể, ngay lúc này anh chỉ muốn về nhà, ôm lấy mẹ mình mà khóc một trận. Hu hu hu…
Tiêu Tề nhìn anh lẩm bẩm trong vô thức, không khỏi lên tiếng:
"Được rồi, mọi chuyện hiện tại vẫn chỉ là suy đoán. Đừng tự hù dọa chính mình. Cậu nghỉ ngơi một lát đi."
Dư Tiểu Ngư thở dài, cả người như xì hơi, tâm trạng rã rời.
Tiêu Tề cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở bàn chân đang được treo cao, vẻ mặt thất thần.
Tấm bùa bình an anh mang theo đã cháy rụi. Có lẽ Lê đại sư đã cảm nhận được anh gặp chuyện. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy cô xuất hiện… điều đó có nghĩa là cô còn chưa tìm ra nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/690.html.]
Với năng lực của cô ấy, chuyện này là bất khả thi… trừ phi, bọn họ hiện tại đang ở rất xa nơi xảy ra sự kiện thực sự.
"Bệnh viện tâm thần…" Anh lặp lại mấy từ này trong đầu. Chúng khiến anh cảm thấy rất quen thuộc.
Chu Tiền đã từng nhắc đến cái tên đó.
Tiêu Tề chợt quay đầu, nhìn thẳng vào ông ta:
"Ông kể lại lần nữa chuyện Ngụy Tam bị đưa vào bệnh viện tâm thần khi trước đi!"
Chu Tiền đang lim dim suýt ngủ, nghe vậy lập tức bừng tỉnh, vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc.
…
Trời dần ngả về chiều, Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành lái xe rời khỏi trung tâm thành phố, tiến về vùng ngoại ô.
Bệnh viện số 5 — cái tên nghe có vẻ vô hại — thực ra không phải luôn luôn gọi như vậy. Trước khi được cải tạo, chia tách và trở thành một bệnh viện công nhỏ quy mô, nó từng mang cái tên cũ: Bệnh viện tâm thần Khang Phục.
Ngày ấy, nơi này là nơi tập trung những bệnh nhân tâm thần bị xem như kẻ điên loạn. Không có quản lý, không có phân loại bệnh, tất cả bị đối xử như nhau, như những tù nhân bị nhốt lại trong một nơi gọi là bệnh viện.
Ngày đêm vang vọng tiếng gào thét, rên rỉ, làm nơi này hoàn toàn không thể đặt trong nội thành. Do đó, bệnh viện Khang Phục được xây dựng ở vùng núi heo hút ngoài rìa thành phố — một nơi cho dù bệnh nhân có trốn ra ngoài, cũng chẳng thể đi xa.
Sau này, chính quyền can thiệp, bệnh viện được cải tạo, quản lý khoa học hơn, một số bệnh nhân được điều trị thành công, bệnh viện được di dời, đổi tên, địa điểm cũ bỏ trống.
Ít ra… đó là lời giải thích chính thức của bệnh viện số 5 hiện nay.
Nhưng sự thật, theo lời những người từng chứng kiến, không hề đơn giản như vậy.
Năm đó, bệnh viện tâm thần Khang Phục đã xảy ra một sự cố nghiêm trọng. Một bác sĩ họ Vưu — chính là người bị nhắc đến — vì kê sai thuốc, khiến một bệnh nhân phát cuồng.
Khi ấy đã là nửa đêm. Bác sĩ Vưu kê thuốc xong thì rời đi, nhưng hai tiếng sau bệnh nhân kia mới phát tác.
Lúc phát tác, không có nhân viên y tế nào trong phòng bệnh. Người bệnh phát điên, g.i.ế.c c.h.ế.t những bệnh nhân cùng phòng trước, sau đó tấn công các y tá, cuối cùng còn phóng hỏa đốt luôn cả bệnh viện.
Vì nơi đó quá xa xôi hẻo lánh, hệ thống phòng cháy yếu kém, lính cứu hỏa đến chậm, bỏ lỡ thời gian cứu hộ tốt nhất. Kết quả, chỉ có một số ít bệnh nhân và nhân viên được cứu. Đa số đều thiệt mạng trong biển lửa — bao gồm cả bệnh nhân phát cuồng kia.
Sau vụ việc, bác sĩ Vưu đột nhiên biến mất. Có người nói ông ta đã bị thiêu chết, có người lại tin rằng ông ta biết bản thân có lỗi nên bỏ trốn.