Bởi vì mất tích cùng thời điểm, nên còn có cả bác sĩ Tiểu Vưu – con trai của bác sĩ Vưu năm xưa.
Nhưng tất cả rồi cũng bị thời gian vùi lấp, không còn tiến triển gì. Sự việc ấy, đến nay đã trôi qua tròn mười năm.
Viện trưởng hiện tại của Bệnh viện Nhân dân số 5 kể rằng, vị viện trưởng của Bệnh viện Tâm thần Khang Phục năm đó đã bị cách chức. Sau đó, bệnh viện cũng được đổi tên, chuyển địa điểm và trở thành Bệnh viện Nhân dân số 5. Ông ta chỉ là làm theo chỉ thị mà tới đây nhậm chức viện trưởng.
Kể từ khi ông lên làm viện trưởng, đã có người cảnh báo phải đặc biệt chú ý đến việc quản lý thuốc men mà bác sĩ sử dụng, kiểm tra nghiêm ngặt hoạt động của thiết bị y tế, cũng như ngăn ngừa mọi nguy cơ về an toàn trong bệnh viện.
Những năm gần đây, chính là nhờ ông và một số y tá từng làm ở Bệnh viện Khang Phục trước kia nghiêm khắc kiểm soát mọi việc, mới khiến danh tiếng của Bệnh viện số 5 được phục hồi, dần dần làm người ta quên đi vụ việc đen tối năm ấy.
"Đã gửi tới rồi, Lê đại sư, cô xem thử đi. Đây là ảnh chụp bác sĩ Vưu năm đó. Chủ nhiệm còn bảo, tìm được ảnh này đúng là không dễ, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn giữ được."
Lê Kiến Mộc nhìn qua bức ảnh, gật đầu khẽ: "Diện mạo khá văn nhã, có vẻ là người có học."
Vị chủ nhiệm hiện tại của Bệnh viện số 5 vốn là người từng làm việc ở Bệnh viện Tâm thần Khang Phục. Ông ta khá quen thuộc với bác sĩ Vưu, thậm chí còn từng có ý định kết thông gia, vì nghe nói con trai của bác sĩ Vưu là một người rất ưu tú.
Thế nhưng, chưa kịp mở lời thì bác sĩ Vưu đã xảy ra chuyện. Cả đứa con trai kia cũng đột nhiên biến mất không tung tích.
Tiêu Thành lên tiếng: "Lê đại sư, cô nói xem người này… thật sự đã c.h.ế.t hay là chỉ mất tích?"
Lê Kiến Mộc cúi đầu nhìn hồ sơ lý lịch của bác sĩ Vưu mà chủ nhiệm gửi đến, lật qua tấm ảnh, rồi nhắm mắt, lặng lẽ bấm đốt ngón tay tính toán.
Một lúc sau, cô mở mắt, giọng chắc nịch: "Đã c.h.ế.t rồi."
Nghe vậy, Tiêu Thành trầm giọng hỏi tiếp: "Vậy còn con trai ông ta, hiện giờ đang ở đâu?"
Lê Kiến Mộc khẽ liếc ra ngoài cửa kính xe, nơi bóng tối đang dần phủ lấy cả con đường núi ngoằn ngoèo.
Cô không trả lời ngay mà thì thầm: "Có lẽ… là đang ở đây. Gây nên một cơn sóng gió."
Tiểu Văn – cô y tá trẻ – lại đến một lần nữa. Lần này là để mang cơm tối, tiện thể thay băng cho Tiêu Tề và Chu Tiền.
Khác với lần trước, lần này Tiêu Tề không gây chuyện. Anh ta chỉ yên lặng đưa tay nhận lấy phần cơm, cúi đầu ăn được vài miếng. Nhưng khi Tiểu Văn còn đang mừng thầm vì thấy anh ta có vẻ hợp tác, thì bất ngờ cổ cô căng lên.
Một cánh tay mạnh mẽ siết chặt cổ từ phía sau, đồng thời một lưỡi d.a.o găm lạnh buốt kề sát da thịt.
Tiểu Văn lập tức hoảng sợ, mắt mở to kinh hoàng: "Cậu… cậu muốn làm gì?!"
Giọng Dư Tiểu Ngư lạnh như băng: "Chị trả lời thành thật, tôi có thể tha mạng cho."
Tiểu Văn nuốt nước bọt, giọng run run lẫn tiếng nức nở: "Cậu… cậu là cảnh sát!"
"Ai bảo với chị là cảnh sát thì không g.i.ế.c người?" Dư Tiểu Ngư lạnh giọng. "Gặp tình huống nguy hiểm, xử lý kẻ bắt cóc là chuyện bình thường, đúng không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Tiểu Văn phản ứng dữ dội: "Tôi không phải kẻ bắt cóc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/691.html.]
"Tôi nói chị là thì chị là!" Dư Tiểu Ngư nhấn mạnh, tay cầm d.a.o găm càng thêm lực, khiến cổ Tiểu Văn đau nhói.
Cô y tá lập tức bật khóc: "Tôi nói! Tôi nói hết! Cậu muốn biết gì, tôi đều nói!"
Dư Tiểu Ngư siết chặt môi: "Rốt cuộc nơi này là chỗ nào?"
"Là bệnh viện… Đây là Bệnh viện Tâm thần Khang Phục…" Cô gái nhỏ run rẩy đáp, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Vậy bác sĩ Vưu kia… là người hay ma?"
Tiểu Văn lắp bắp: "Người hay ma gì chứ? Bác sĩ Vưu đương nhiên là người!"
Dư Tiểu Ngư cau mày, ánh mắt nghi hoặc. Anh ta nắm chặt lấy cánh tay cô ta, khiến cô hét lên vì đau.
"Thành thật trả lời!"
"Những gì tôi nói đều là sự thật!" Tiểu Văn nhắm chặt mắt, gần như gào lên.
Dư Tiểu Ngư liếc sang Tiêu Tề. Hai người trao đổi ánh mắt đầy ngầm hiểu.
Tiêu Tề trầm giọng hỏi: "Bệnh viện các cô, ngoài tòa nhà này còn tòa nào khác không?"
Tiểu Văn khựng lại vài giây. Đôi mắt mờ mịt như không thể nhớ nổi.
Sự chần chừ đó khiến cả Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề đều nhận ra có điều bất thường.
"Mau nói!" Dư Tiểu Ngư thúc ép.
"À… một tòa nhà khác… tôi quên mất… À đúng rồi! Bác sĩ Vưu ở tòa đó! Nhưng bình thường cậu ấy không cho chúng tôi tới gần."
"Chỉ có anh ta ở đó sao?" Dư Tiểu Ngư hỏi.
"Phải… chỉ có một mình cậu ấy."
Một cảm giác nóng bỏng lạ thường dâng lên trong lòng Dư Tiểu Ngư, khiến anh ta không thể suy nghĩ rõ ràng. Không đợi gì nữa, anh nghiến răng nói: "Dẫn tôi đi!"
"Không được đâu! Buổi tối bác sĩ Vưu không tiếp ai cả, cậu ấy cần nghỉ ngơi…" Tiểu Văn hoảng hốt can ngăn.
Càng nghe thế, Dư Tiểu Ngư lại càng quyết tâm.
Anh trừng mắt: "Bớt nói lời thừa! Mau dẫn đường!"
Tiểu Văn đổi sắc mặt liên tục, nhưng cuối cùng đành cúi đầu nghe theo, để mặc bị anh ta khống chế, bước nhanh về phía tòa nhà bí ẩn kia.
Trong bóng đêm u tối, chỉ có duy nhất một căn phòng trên tầng năm tòa nhà đó còn sáng đèn. Ánh sáng lờ mờ khiến cả tòa nhà trông như ẩn hiện trong màn sương mỏng, vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo rợn người.
Dư Tiểu Ngư ngây người nhìn căn phòng ấy. Một luồng xúc cảm không tên xộc thẳng lên khiến tim anh đập thình thịch. Không chần chừ, anh kéo Tiểu Văn theo, bước thẳng về phía ánh sáng kia…