“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối tăm của bệnh viện bỏ hoang, từng nhịp từng nhịp như tiếng tim đập dồn dập của Dư Tiểu Ngư. Càng đi, tiếng bước chân như càng lớn, từng tiếng như gõ vào màng nhĩ, khiến lòng người bồn chồn không yên.
Hôm nay anh ta thật sự phá lệ dũng cảm.
Nếu là ngày thường, gặp phải cảnh tượng kỳ quái như vậy, chắc chắn trái tim anh đã sớm mềm nhũn, hai chân nhũn như bún. Nhưng lúc này, trong lòng anh không còn là sợ hãi, mà là một loại tò mò mãnh liệt—đối với cái bí ẩn, cái không thể lý giải.
Trực giác mách bảo anh: chỉ cần đi tiếp, sẽ tìm được nhược điểm của bác sĩ Vưu. Một bước nữa thôi, có thể phá được vụ án lớn này.
"Đi nhanh lên! Mau theo kịp tôi!" Dư Tiểu Ngư kìm nén sự kích động trong lòng, thúc giục cô y tá phía sau.
Tiểu Văn không đáp lời, chỉ lặng lẽ gật đầu, đi sát phía sau anh, bước chân mỗi lúc một gấp gáp hơn trong bóng tối dày đặc.
"Bác sĩ Vưu ở trong căn phòng kia." Tiểu Văn khẽ chỉ tay về phía trước, nơi ánh đèn vàng mờ mờ le lói phát ra từ một căn phòng cuối hành lang.
Dư Tiểu Ngư nuốt nước bọt, môi mím chặt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm căn phòng kia.
Chính là nơi đó. Mấu chốt phá án.
"Không được lên tiếng. Tuyệt đối không được phát ra âm thanh." Anh dặn lại một câu, rồi rút d.a.o găm ra, bước chân nhẹ mà nhanh, tiến sát tới cánh cửa phòng.
Ngay khi đến gần, anh quay đầu ra hiệu cho Tiểu Văn sẵn sàng. Rồi bất ngờ—RẦM!—anh dùng sức đá mạnh cánh cửa.
Cửa bật mở.
Ánh sáng bên trong tràn ra, chiếu rõ cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở: bác sĩ Vưu quay đầu lại nhìn họ, vẻ mặt kinh ngạc đến sững sờ. Một tay hắn cầm d.a.o phẫu thuật còn dính máu, tay kia đang đỡ một vết thương đang rỉ m.á.u đỏ thẫm.
Trước mặt hắn là một người đàn ông còn sống, bị xích chặt trên bàn mổ. Cơ thể nạn nhân bê bết máu, đôi mắt mở to vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Vừa thấy người lạ xông vào, nạn nhân như tìm được cứu tinh, gào lên thảm thiết:
“Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với! Tôi không muốn chết! Xin các người!”
Dư Tiểu Ngư siết chặt dao, lao thẳng về phía bác sĩ Vưu, gầm lên:
“Buông người đó ra!”
Bác sĩ Vưu toan bỏ chạy, nhưng thân thể hắn quá yếu, căn bản không có sức phản kháng. Chỉ sau ba chiêu, Dư Tiểu Ngư đã quật ngã và khống chế được hắn.
“Không được nhúc nhích!” Anh đè c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ Vưu, giọng lạnh như băng. Rồi quay đầu ra sau: “Tiểu Văn, gọi điện báo cảnh sát ngay!”
Tiểu Văn ôm chặt lấy miệng, gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, chỉ có thể “ừm ừm” hai tiếng, rồi run rẩy lấy điện thoại ra bấm số.
“Alo? Cục cảnh sát phải không? Vâng… đây là bệnh viện tâm thần Khang Phục… Ở đây… Ở đây có người gặp nguy hiểm… vâng, làm ơn nhanh lên…”
Trong khi đó, Dư Tiểu Ngư tìm được sợi dây thừng gần đó, cẩn thận trói chặt bác sĩ Vưu vào mép giường, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/692.html.]
“Tiểu Văn, xử lý vết thương cho người này đi, đừng để anh ta mất m.á.u thêm nữa.”
“Dạ!” Cô y tá lập tức hành động, vừa cầm m.á.u vừa băng bó vết thương. Cuối cùng, m.á.u cũng ngừng chảy.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, ánh đèn nhấp nháy phản chiếu lên vách tường ẩm mốc.
Cảnh sát tới rất nhanh. Dưới sự dẫn dắt của Dư Tiểu Ngư, họ không chỉ khống chế được bác sĩ Vưu, phá vụ án tự sát liên hoàn, mà còn cứu được đội trưởng Tiêu cùng nhiều người bị hại khác.
Sau vụ án này, Dư Tiểu Ngư lập công lớn, được đội trưởng Tiêu khen ngợi, cấp trên biểu dương, còn cha mẹ thì hãnh diện vô cùng vì đứa con trai anh dũng của họ.
Từ đó về sau, anh ta được giao tiếp xúc với nhiều vụ án hơn, được nhân dân tin tưởng, đồng nghiệp kính nể, thậm chí có người gọi anh là “ngôi sao mới của giới cảnh sát”.
...
Kết thúc một vụ án lớn, trong sự hoan hô và cảm ơn của người nhà nạn nhân, Dư Tiểu Ngư lái xe trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh cười vui vẻ gọi lớn:
“Cha! Mẹ! Con về rồi! Con đã xin nghỉ phép vài ngày, mấy hôm tới sẽ ở nhà ăn cơm cùng cha mẹ!”
Anh tháo giày, cởi áo khoác, chuẩn bị bước vào nhà bếp.
“Chiều nay ăn gì vậy ạ? Con đói lắm rồi…”
Nhưng câu nói bị ngắt quãng.
Mùi m.á.u tươi nồng nặc đột ngột xộc vào mũi anh, khiến toàn thân cứng đờ.
Anh đứng sững giữa hành lang, mặt trắng bệch. Mùi m.á.u dẫn anh từng bước một đến phòng ngủ chính, nơi mùi nồng nhất.
Bàn tay run rẩy đẩy cánh cửa phòng…
“Ầm”.
Cảnh tượng bên trong giống như một cơn ác mộng được tái hiện bằng m.á.u và thịt: cả căn phòng loang lổ m.á.u tươi, t.h.i t.h.ể bị phân thây thành nhiều mảnh, bày biện gọn gàng giữa giường ngủ—đầu của cha và mẹ anh đặt chính giữa.
“KHÔÔÔÔÔNG!!!”
Dư Tiểu Ngư gào lên đến rách cả cuống họng, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào không thành tiếng.
Phía sau cánh cửa, một người đàn ông lặng lẽ bước ra, nở nụ cười ghê rợn.
Hắn l.i.ế.m môi, giọng chậm rãi:
“Cảnh sát Dư, đã lâu không gặp. Anh thấy món quà tôi chuẩn bị có vừa ý không?”