Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 694

Cập nhật lúc: 2025-04-17 02:46:08
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chào anh, tôi là Tiểu Văn. Đừng lo lắng quá, nơi này dù là bệnh viện tâm thần nhưng không phải nơi đáng sợ như anh nghĩ đâu. Không có mãnh thú hay thủy quái gì cả."

Cô gái nhỏ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.

"Tôi biết anh là cảnh sát, là một đại anh hùng. Yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh cẩn thận, giúp anh sớm ngày bình phục."

Dư Tiểu Ngư nhìn vào gương mặt quen thuộc ấy, trong lòng chợt dấy lên cảm giác kỳ lạ. Cứ như trong đầu có thứ gì đó anh đã quên mất từ lâu.

Anh không nhịn được hỏi:

"Chúng ta… có phải từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Tiểu Văn bật cười, cúi đầu ngượng ngùng:

"Cảnh sát Dư, anh đang tán tỉnh tôi sao?"

Nụ cười ấy nhẹ nhàng chạm đến góc mềm trong lòng Dư Tiểu Ngư. Anh thoáng bối rối, cảm thấy trái tim như dịu lại sau chuỗi ngày dài nặng nề.

Cuộc sống ở bệnh viện tâm thần dường như đúng như lời Tiểu Văn nói. Không quá khắc nghiệt, thậm chí còn yên ổn đến kỳ lạ. Tuy bề ngoài của nơi này cũ kỹ, nhưng bên trong vẫn được trang bị khá đầy đủ.

Điều khiến anh cảm thấy dễ chịu nhất là sự hiện diện của Tiểu Văn. Cô luôn nhẫn nại trò chuyện, giúp đỡ anh từng chút, từng chút một. Nhờ có cô, anh dần thoát khỏi bóng ma ám ảnh cái c.h.ế.t của cha mẹ.

Chỉ có một điều kỳ lạ…

Anh chưa từng gặp bác sĩ điều trị chính của mình.

Tiểu Văn là người thường xuyên mang thuốc đến cho anh, nói rằng đó là chỉ định của bác sĩ. Nhưng thời gian nằm viện đã lâu như vậy, anh vẫn chưa từng một lần gặp vị bác sĩ đó.

Cho đến một hôm, sau khi uống thuốc như thường lệ, Dư Tiểu Ngư chợt hỏi:

"Bao giờ tôi mới có thể khỏi hẳn? Tôi muốn gặp bác sĩ điều trị của tôi, được không?"

Tiểu Văn trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng:

"Anh chắc chứ? Tôi không nghĩ đây là lúc thích hợp để anh gặp ông ấy…"

"Không, tôi đã ở đây đủ lâu rồi. Tôi cần biết khi nào mình có thể trở lại đơn vị. Tôi… tôi còn phải điều tra vụ án g.i.ế.c hại cha mẹ mình nữa."

Tiểu Văn khẽ thở dài:

"Được rồi. Vậy tối nay, tôi sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ của anh."

"Tiểu Văn, cảm ơn cô."

Tối hôm đó, bầu trời mờ tối. Anh đi theo cô đến một tòa nhà sâu trong khuôn viên bệnh viện—nơi mà ánh đèn không hề bật lên, chỉ có bóng tối bao trùm.

"Sao không có đèn? Bác sĩ… chẳng lẽ đã ngủ rồi sao?"

"Không đâu. Bác sĩ Vưu đang chờ anh. Làm sao có thể ngủ được."

“Bác sĩ Vưu?”

Lúc này anh mới biết tên vị bác sĩ điều trị của mình. Một cái tên lạ mà lại khiến lòng anh dấy lên cảm giác quen thuộc khó tả.

Anh lắc đầu, cố xua đi cảm giác bất an, rồi bước theo Tiểu Văn tiến về phía căn phòng đang khép hờ.

Cánh cửa bật mở.

Cảnh tượng bên trong khiến anh c.h.ế.t sững.

Một người đang bị trói chặt trên bàn mổ, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trước mặt người đó là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, hai tay đầy máu, một tay cầm d.a.o phẫu thuật.

Dư Tiểu Ngư kinh hoàng, bản năng đưa tay ra sau tìm vũ khí—nhưng không có gì cả.

Anh lao tới, đạp ngã bác sĩ kia, rồi giật dây trói bên giường, buộc c.h.ặ.t t.a.y chân ông ta lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/694.html.]

"Anh không sao chứ?" – Dư Tiểu Ngư quay sang người bị hại, gọi lớn – "Tiểu Văn, báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương mau!"

Không ai trả lời.

Anh ngẩng đầu.

"Tiểu Văn?"

Không thấy cô đâu.

Chỉ có tiếng thút thít yếu ớt vang lên từ người nằm trên bàn mổ.

Anh hoảng hốt lật người đó lại.

Là Tiểu Văn.

Máu từ n.g.ự.c cô chảy ra không ngừng. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt vẫn mở to, lấp lánh sự sống cuối cùng.

Cô khóc. Nhìn anh như muốn nói lời vĩnh biệt.

"Tiểu Văn! Cô chịu đựng một chút! Tôi nhất định sẽ cứu cô, cô không sao đâu, nhất định không sao!"

Cô là người thân thiết nhất với anh kể từ sau cái c.h.ế.t của cha mẹ. Là người duy nhất đối xử tốt với anh trong thế giới lạnh lẽo này. Anh không thể, tuyệt đối không thể để mất cô.

Nhưng khoan đã…

Cha mẹ anh mất… từ khi nào?

Đầu óc anh bỗng chốc hỗn loạn.

Đúng lúc ấy, cảnh sát ập đến.

Người đội hữu cũ vỗ vai anh, cười lớn:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cảnh sát Dư, không ngờ anh lại lợi hại như vậy. Bắt được hung thủ của vụ án g.i.ế.c người liên hoàn rồi!"

Dư Tiểu Ngư đứng ngây người.

Lại là anh hùng.

Lại được tung hô.

Nhưng… vì sao trong lòng anh lại cảm thấy hai chữ "lại là" vô cùng quen thuộc?

Sau đó, khen ngợi, danh tiếng, lòng cảm kích của người nhà nạn nhân… tất cả lại đổ dồn về phía anh.

Còn Tiểu Văn thì sao?

Một hôm, như thường lệ, anh đi thăm cô. Nhưng giường bệnh đẫm máu.

Tiểu Văn đã chết.

Hung thủ, đang đứng trong phòng bệnh.

Kẻ đó biết pháp thuật, thậm chí có thể dịch chuyển trong chớp mắt.

Dư Tiểu Ngư phát cuồng, cầm vật nhọn lao vào tấn công.

Đồng nghiệp tới sau, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói… Tiểu Văn đã c.h.ế.t từ lâu, c.h.ế.t dưới tay một tên sát nhân điên loạn.

Họ bảo anh điên rồi.

Nhưng anh không tin.

Thế giới trước mắt anh đảo lộn. Anh cầm ghế đập loạn, hét to giữa phòng bệnh:

"Không phải như vậy! Thế giới này không phải như vậy! Các người sai rồi! Sai hết rồi!"

Loading...