Dư Tiểu Ngư bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Những đồng nghiệp của anh ta không tin vào câu chuyện về “bác sĩ Vưu” và những điều kỳ quái anh ta đã kể, cho rằng tất cả chỉ là ảo giác do cú sốc tâm lý gây ra.
Nhưng chỉ riêng Dư Tiểu Ngư biết rõ, nỗi sợ trong lòng anh ta không phải hư vô. Bệnh viện tâm thần này khiến anh ta thấy sợ hãi từ tận đáy lòng—một cảm giác bản năng, như thể nơi đây ẩn chứa điều gì đó không thể giải thích nổi. Anh ta không biết chính xác mình đang sợ cái gì, nhưng anh ta chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Anh ta vốn là một cảnh sát xuất sắc, nên không khó để lợi dụng sơ hở trong đêm tối mà trốn ra khỏi phòng bệnh. Lang thang trong bóng đêm, anh ta lần đến một tòa nhà cũ kỹ bỏ hoang, không có lấy một bóng đèn sáng.
Vì tránh sự truy bắt của nhân viên bệnh viện, anh ta buộc phải chạy lên tầng trên. Đang định tìm nơi ẩn nấp thì ánh sáng le lói từ một căn phòng cuối hành lang thu hút sự chú ý của anh ta.
Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ thôi thúc, anh ta bước tới gần căn phòng, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, giữa ánh sáng lạnh lẽo là một chiếc bàn mổ. Trên đó, một người đang bị trói, mặt bị che kín, toàn thân đầy máu, đang giãy dụa điên cuồng. Sau lưng người đó là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cầm d.a.o phẫu thuật, gương mặt nửa khuất trong ánh đèn.
Dư Tiểu Ngư khẽ hỏi:
"Anh đang làm gì thế?"
Vị bác sĩ khẽ nhếch môi cười, nụ cười méo mó, quỷ dị:
"Đang làm thí nghiệm. Cậu có muốn thử không?"
Dư Tiểu Ngư như bị mê hoặc, gật đầu mà không suy nghĩ:
"Muốn."
Dao phẫu thuật được đặt vào tay anh ta. Tay cầm d.a.o run rẩy, nhưng ánh mắt lại dần trở nên đờ đẫn. Anh ta tiến tới, cắt qua da thịt của người đang nằm trên bàn mổ. Người kia vùng vẫy dữ dội, nhưng Dư Tiểu Ngư không ngừng tay. Cuối cùng, lưỡi d.a.o nhắm thẳng vào tim.
Ngay giây phút con d.a.o sắp đ.â.m xuống, người nằm trên bàn bỗng nhiên dùng toàn lực giãy dụa, mảnh vải che mặt bị kéo lệch ra.
Dư Tiểu Ngư bàng hoàng, ngây người đứng yên.
Gương mặt kia… là chính anh ta!
Sững sờ.
Không hiểu.
Không tin được vào mắt mình.
Đúng lúc ấy, giọng nói của bác sĩ Vưu vang lên sau lưng anh ta, nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Không xuống tay được à? Vậy để tôi giúp."
Hắn nắm lấy tay Dư Tiểu Ngư, mạnh mẽ đ.â.m con d.a.o xuống.
"Phốc!" – Tiếng d.a.o xuyên qua cơ thể vang lên rợn người.
Mọi ký ức, mọi cảm giác trong đầu Dư Tiểu Ngư như vỡ vụn. Anh ta cảm thấy mình vừa nhớ lại tất cả, lại như chẳng nhớ được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/695.html.]
"Tôi là ai?"
"Cha mẹ tôi đâu?"
"Tôi đang ở đâu vậy?"
Câu hỏi xoay vòng trong đầu anh ta, không có lời giải.
…
Ở một nơi khác, Tiêu Tề đang cùng những người còn lại chờ đợi. Ngọc châu đeo trên cổ anh ta bắt đầu phát ra hơi nóng âm ỉ, báo hiệu nguy hiểm đang đến gần. Anh ta biết có chuyện không ổn.
Hiện tại cả nhóm chẳng khá khẩm gì—một người bị thương nặng, một người mê man, chỉ còn lại Tiêu Tề đủ tỉnh táo để đề phòng.
Anh ta khẽ lẩm bẩm:
"Phải bình tĩnh. Đợi thời cơ. Không thể để Dư Tiểu Ngư một mình đối đầu với tên điên kia."
Nhưng rồi đêm xuống, chuyện lạ lại xảy ra.
Chu Tiền bắt đầu khóc trong giấc mơ, miệng không ngừng gọi tên con trai. Dư Tiểu Ngư cũng bắt đầu lẩm bẩm, lúc khóc, lúc cười, rồi la hét dữ dội. Tiêu Tề nghĩ có lẽ cả hai đang gặp ác mộng.
Nhưng rồi… ngọc châu trên cổ anh ta đột ngột nóng lên dữ dội.
Tiêu Tề ngay lập tức cảm nhận được sự bất thường. Anh ta ngồi bật dậy, nắm chặt lấy ngọc châu, cảnh giác nhìn khắp phòng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Dưới giường, từ bóng tối lặng lẽ bốc lên một làn khí đen đặc quánh. Tiêu Tề hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Anh ta khập khiễng bước xuống giường, vịn vào cửa, quan sát thứ đáng sợ đang dần hiện hình.
Làn khí đen ngày càng dày đặc. Tiêu Tề nắm chặt ngọc châu, miệng thầm nhắc:
"Đây là pháp khí mạnh nhất của Lê đại sư. Đủ sức ngăn một đòn chí mạng của Huyền Sư. Phải tin tưởng nó."
Ngay sau đó, từ trong bóng tối vang lên tiếng khóc nức nở.
Tiếng nức nở không lớn, nhưng khiến cả sống lưng Tiêu Tề lạnh toát. Đôi mắt sáng đỏ hiện ra giữa làn sương đen, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không chần chừ, Tiêu Tề xoay người, đưa ngọc châu ra trước mặt.
"Oa—!!!"
Một tiếng hét thê lương chấn động không gian. Tiêu Tề cảm thấy n.g.ự.c mình như bị ép lại. Khi mở mắt, ngọc châu trong tay đã vỡ tan thành bột phấn.
Giường trước mặt trở lại bình thường. Không còn khí đen, không còn ánh mắt kia nữa.
Anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm. Có lẽ thứ kia đã bị đánh tan.
Nhưng khi quay sang nhìn Dư Tiểu Ngư và Chu Tiền vẫn đang chìm trong ác mộng, Tiêu Tề khẽ nhíu mày.