Bác sĩ Vưu mỉm cười, đôi mắt anh lạnh lẽo như băng khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Mọi thứ dần trở nên yên tĩnh khi máy móc ngừng hoạt động.
Anh thong thả ném một lá bùa vào thi thể, ngay lập tức t.h.i t.h.ể bắt đầu tan rã, rồi từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu của người phụ nữ. Những phần cơ thể nát bấy dần dần tụ lại, tạo thành một hình dạng nguyên vẹn. Sau khi hoàn thành, bác sĩ Vưu nhìn người phụ nữ trước mặt, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Mẹ, đây là thuốc làm đẹp kiểu mới nhất, có thể giúp mẹ giữ mãi thanh xuân. Mẹ cứ từ từ thưởng thức, lần sau con trở lại thăm mẹ, chúng ta sẽ chơi trò mới nhé."
Nói xong, bác sĩ Vưu xoay người bước đi, không một lần ngoái lại.
Lê Kiến Mộc đứng lặng lẽ quan sát từ phía sau, nhìn bác sĩ Vưu bước ra khỏi cửa phòng. Cánh cửa hé mở dẫn vào một khu vườn tràn ngập sắc xuân.
Bác sĩ Vưu dừng lại, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt. Một người phụ nữ xinh đẹp, tay cầm một rổ trái cây, vội vã tiến tới. Khi thấy anh ta, cô vội vàng nói:
"Tiếu Tiếu, mau mang rổ trái cây này qua cho dì Lưu nhà số 12 đi. Nhớ chụp mấy tấm ảnh gửi cho mẹ, nói với dì Lưu rằng con gái dì ấy đang ở nước ngoài, tháng sau sẽ về đón dì ấy về nhà, bảo dì ấy yên tâm."
Bác sĩ Vưu đứng đó, không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ trong im lặng. Cô nhìn anh, ngờ vực hỏi:
"Cầm lấy đi, sao vậy?"
Anh cúi đầu, giọng nói khản đặc, nghẹn ngào:
"Mẹ..."
Người phụ nữ cười nhẹ, đùa giỡn:
"Chẳng lẽ làm chút việc cũng không muốn sao?"
Bác sĩ Vưu lắc đầu, không nói gì.
Cô im lặng một lát, sau đó vươn tay vỗ nhẹ lên đầu anh, giọng trầm xuống:
"Có phải mấy ngày nay mẹ bận quá, không có thời gian chơi với con nên con giận mẹ phải không? Mấy ngày nay có nhiều bệnh nhân, một mình cha con không thể xử lý hết tất cả. Con cứ đợi thêm vài ngày nữa, rồi mẹ sẽ xin nghỉ để đi chơi cùng con. Con muốn đi công viên mới mở phải không? Lần này mẹ sẽ đi chơi cả ngày với con, muốn ăn Pizza hay gà rán, mẹ sẽ cho con ăn đủ."
Bác sĩ Vưu vẫn không nói gì, đôi mắt đỏ ửng nhìn xuống.
Người phụ nữ thở dài, giả vờ buồn rầu:
"Haizz, Tiếu Tiếu lớn rồi, không cần mẹ nữa."
Bác sĩ Vưu vội vã đáp, giọng đầy cảm xúc:
"Không phải vậy đâu! Con không giận đâu mẹ."
Cô mỉm cười, xoa tai anh nhẹ nhàng:
"Mẹ biết Tiếu Tiếu của chúng ta là đứa trẻ rộng lượng. Được rồi, lần sau mẹ sẽ mua thêm kem cho con, thế có được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/704.html.]
Sau đó, người phụ nữ vội vàng nói:
"Mau đi đi, dì Lưu mấy ngày nay cứ lo lắng rằng con gái dì ấy không cần dì nữa. Con đi đưa trái cây qua cho dì ấy đi, dì ấy rất thích con đấy."
Bác sĩ Vưu nhìn mẹ, ngập ngừng:
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Người phụ nữ cười nhẹ, nói:
"Mẹ phải về nhà một chuyến, không biết cha con sao mà gọi mãi không nghe máy. Hôm qua ông ấy mang một đống tài liệu về, mẹ cần dùng mấy thứ trong cuộc họp hôm nay. Nếu không tìm được thì sẽ bị mắng. Được rồi, con cứ đi giúp mẹ đưa trái cây cho dì Lưu trước đi, mẹ về lấy tài liệu rồi sẽ đón con."
Bác sĩ Vưu bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt. Anh ta vội vã giữ c.h.ặ.t t.a.y người phụ nữ:
"Đừng đi! Mẹ, đừng về nhà mà!"
Người phụ nữ nhìn anh, nhíu mày:
"Tiếu Tiếu, phần tài liệu đó rất quan trọng, con đến chỗ dì Lưu đi, lát nữa mẹ họp xong sẽ đi đón con."
Bác sĩ Vưu kiên quyết nói:
"Không, mẹ đi chỗ bà Lưu đi, con sẽ đi lấy tài liệu cho mẹ."
Người phụ nữ bật cười, lại vỗ vai anh:
"Con không biết đi xe đạp điện đâu, làm sao lấy tài liệu được."
Bác sĩ Vưu nghiêm túc đáp:
"Con biết!"
Cô cười khúc khích:
"Con còn chưa cao bằng xe đạp điện nữa, làm sao biết được."
Một lúc sau, cô nghĩ ngợi rồi nói:
"Thôi, con đi với mẹ về nhà đi. Vừa hay mẹ có thể tắm cho con, đồ con mặc ra ngoài hôm nay chắc chắn đã bốc mùi rồi."
Và không cho anh kịp phản ứng, cô nắm tay bác sĩ Vưu kéo anh đi về.
Dù sức lực của bác sĩ Vưu rất lớn, nhưng lúc này, anh không thể ngăn cản bước chân của mẹ. Anh chỉ có thể để mặc cô kéo mình về nhà, bước vào căn nhà tà ác đó.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Anh đứng đó, nhìn người phụ nữ mở cánh cửa, nhìn hai người trong phòng đang lẫn vào nhau trên giường, cả hai đều hoảng hốt, nhìn anh như thấy quái vật. Người phụ nữ thì quỳ xuống, cầu xin tha thứ, trong khi người kia lại run rẩy khóc thút thít.
Cảnh tượng ấy khiến bác sĩ Vưu không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng nhìn mẹ mình như một đoá hoa tươi đẹp giờ đây đang héo úa, tàn lụi đi.