Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 729
Cập nhật lúc: 2025-04-19 15:01:56
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại đây, toàn bộ đều là Huyền Sư, ông ta nói chuyện không hề kiêng kỵ điều gì.
Vì thế khi có người hỏi đến, ông ta chỉ khẽ thở dài rồi đáp:
“Nói đến sư huynh của tôi... có thể Lê đại sư chưa từng nghe qua, nhưng rất nhiều người ở đây hẳn là đã biết. Thực ra, lúc đầu người được chọn đại diện cho Nam Nhất Môn vốn không phải tôi. Sư huynh tôi tài năng, tu vi, chăm chỉ đều vượt xa tôi gấp trăm lần, chỉ tiếc là ông ấy c.h.ế.t bất ngờ ở Đại Tây Bắc.”
Ông ta ngừng một chút, ánh mắt hơi trầm xuống rồi tiếp lời:
“Người sống sót duy nhất kể lại, bọn họ gặp phải cương thi ở đó…”
"Đại Tây Bắc sao?" – Lê Kiến Mộc lẩm bẩm, khẽ lắc đầu.
Nơi đó... dạo gần đây thật sự xuất hiện quá nhiều lần trước mắt cô.
Năm xưa, con trai cả của dì cô cũng mất mạng tại vùng đất ấy. Đến tận bây giờ, oán khí của Lê Niên Tây vẫn chưa tiêu tan. Giờ đến sư huynh của Kim Thước đại sư cũng bỏ mạng tại đó...
Hồi trước, khi cô nhận được tin về cái hố Thanh Thủy Đại Âm kia, dường như họ cũng muốn dụ cô đến Đại Tây Bắc?
Một người khác chen vào, giọng trầm thấp:
“Tôi có chút ấn tượng với nơi đó. Nhưng thật sự, Tây Bắc rất kỳ lạ. Trước kia tôi từng đi ngang qua một lần, từ trường hỗn loạn đến mức la bàn tổ truyền của môn phái cũng hỏng. Khi ấy tôi còn dẫn theo mấy đệ tử mới nhập môn, nếu không vì tính mạng bọn trẻ, tôi đã đi sâu vào xem thử rồi.”
Lại có người nói:
“Tôi chưa từng đặt chân đến nơi đó. Nhưng vùng đất hẻo lánh, ít người dám đến từ xưa đều có lý do. Biết đâu cũng là nơi có kỳ duyên.”
“Tôi nghe nói có vài tà vật cực ác cũng không dám bén mảng đến đó. Bên trong rốt cuộc là cái gì, là người, hay là quỷ đây?”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Mọi người bàn tán rôm rả. Tuy ai cũng cảm thấy hứng thú với vùng đất kia, nhưng chẳng ai thật sự muốn mạo hiểm đến đó. Dù gì, giữ được mạng vẫn là quan trọng nhất.
Không bao lâu sau, câu chuyện chuyển sang đề tài khác – Tàng Thư Các của Huyền Ý Môn.
Lê Kiến Mộc vẫn lặng lẽ ngồi một bên lắng nghe.
Tàng Thư Các ấy được đồn là nơi lưu giữ bộ sưu tập sách cổ phong phú và đầy đủ nhất trong giới huyền học, thậm chí còn có cả những điển tịch đã thất truyền từ lâu.
Chỉ tiếc rằng nơi này không mở cửa cho người ngoài, đệ tử ngoại môn cũng không thể vào. Tất cả những gì mọi người biết chỉ là lời truyền miệng.
Chính điều đó lại càng khiến nơi này trở nên thần bí và đầy sức hút. Trong lời nói của họ, Tàng Thư Các như thể nơi chỉ cần đặt chân vào là có thể lập tức tu luyện thành tiên.
Một người cảm thán:
“Huyền Ý Môn giấu Tàng Thư Các kỹ thật. Không biết lần này có thể may mắn mượn được một, hai bản điển tịch không. Tôi nhớ lần hội giao lưu ở tỉnh Vân trước, họ từng lấy một bản đơn lẻ làm phần thưởng.”
Người khác lắc đầu:
“Lo mà hỏi xem lần này hội giao lưu có diễn ra trọn vẹn không thì hơn. Tôi thấy với tình hình hiện giờ, chưa chắc hội đã thành.”
“Cũng không sao. Mỗi lần hội đều biến thành cuộc thi so tài, khiến người ta quên mất mục đích ban đầu là ‘giao lưu’. Ở đây học được bao nhiêu điều từ Lê đại sư, còn hơn cả đi dự hội.”
“Phải đấy. Sớm điều tra xong sớm được về ăn Tết, qua mấy hôm quay lại cũng không muộn.”
“Giờ muốn về cũng khó, vé tàu cao tốc chật kín hết rồi.”
Lê Kiến Mộc nghe đến đây thì khẽ nheo mắt lại.
Cục Đặc Sự vốn được giao phó nhiệm vụ điều tra giới huyền học, nhưng lực lượng điều tra chủ chốt vẫn là người của Huyền Ý Môn.
Tuy nhiên, từ lúc vụ tà ám đầu tiên bị phát hiện trong Huyền Ý Môn, mọi chuyện đã đổi khác.
Vọng Chân tuy ngoài mặt tỏ vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn phải giao quyền kiểm soát cho Cục Đặc Sự.
Kể từ đó, Cục Đặc Sự càng tích cực điều tra hơn. Hậu quả là giới huyền học rối loạn, kẻ mất chức, người bị trục xuất.
Cả Hương Sơn oán khí ngút trời, điểm du lịch bên kia núi cũng bị đóng cửa ba ngày, cấm toàn bộ du khách ra vào.
Dĩ nhiên, Lê Kiến Mộc chỉ đọc được những tin này qua mạng.
Hiện tại, cô vẫn chưa chính thức đối mặt với Yến Đông Nhạc.
Thế nhưng, ngày đầu tiên, Yến Đông Nhạc đã cho người mang điện thoại mới đến cho cô.
Khi những người khác trong các môn phái đang lo lắng thấp thỏm, thì cô lại thong thả nghịch điện thoại, vừa uống trà vừa trò chuyện cùng các đại sư tới thăm. Cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Mãi đến tối ngày hôm sau…
Khi đang dùng bữa, tai cô khẽ động – thần thức liền tản ra.
Cô nghe thấy có động tĩnh ở phía xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/729.html.]
[Cuối cùng cũng đến rồi. Ký chủ, cô chậm chạp quá, khiến chúng ta muộn mất hai ngày!]
[Đàn ông đúng là phiền phức, bạn trai cô không bệnh sớm cũng chẳng bệnh muộn, lại bệnh đúng lúc này. Cô nhìn xem, làm chậm bao nhiêu hành trình của chúng ta.]
[May mà vẫn còn kịp, nếu lỡ mất đại hội giao lưu huyền học lần này, tổn thất sẽ rất lớn!]
Quả nhiên, bọn họ đã đến.
Lê Kiến Mộc cúi đầu, ánh mắt trầm xuống.
Giữa đêm, Lê Thanh Thanh được sắp xếp ở một căn nhà nhỏ đơn sơ, chỉ có một mình cô ở đó.
Cô ngồi chán nản, chống cằm tự hỏi:
“Còn phải đợi đến khi nào nữa? Mạng chập chờn, người thì kỳ quặc... Mi không lừa ta đấy chứ?”
[Ký chủ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tôi chưa từng hại ai, càng không thể hại cô. Hình như Huyền Ý Môn xảy ra chút chuyện bất thường, nhưng tối nay chắc chắn sẽ có người dẫn cô đến Tàng Thư Các.]
Lê Thanh Thanh thở dài, phẩy tay:
“Rồi rồi, tôi biết rồi. Đến đâu thì đến.”
Cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Đã đến đây thì cứ xem thử. Dù gì, cái hệ thống này... thật sự vẫn chưa từng hại cô.
Ngoại trừ việc cứ cố chia rẽ cô với gia đình, còn lại có vẻ như cũng đang giúp cô thật lòng.
Đợi một lúc nữa vậy.
Cuối cùng, ngay khi cô sắp ngủ gật bên bàn, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Một người mặc trang phục đệ tử nội môn của Huyền Ý Môn bước vào, cung kính cúi đầu:
“Lê tiểu thư, mời cô đi theo tôi.”
Lê Thanh Thanh vừa định hỏi gì đó thì hệ thống trong đầu đã nhắc nhở:
[Đừng nói gì cả, đừng tạo ra tiếng động. Cứ theo cậu ta đi.]
Lê Thanh Thanh đành ngậm miệng, đứng dậy bước theo.
Người kia bước đi rất nhanh, cô chỉ có thể cố gắng đuổi theo.
Họ không biết rằng trong bóng tối phía sau, còn có một người lặng lẽ bám theo – Lê Kiến Mộc.
Lúc đầu cô không rõ họ định đưa Lê Thanh Thanh đi đâu, chỉ lo em họ mình gặp chuyện.
Hiện giờ, Tráng Tráng và Kim Nghiêu không có mặt, xung quanh toàn là Huyền Sư, chẳng giống trước đây chút nào.
Không ngờ Huyền Ý Môn lại hào phóng như vậy – Tàng Thư Các mà ban ngày các đại sư còn bàn tán là nơi cất giấu kỹ lưỡng, vậy mà giờ lại sẵn sàng mở cửa cho Lê Thanh Thanh?
Người mà gốc cây già kia từng tiếp xúc, xem ra không phải nhân vật tầm thường.
Dọc đường, cả ba đi qua vô số ngõ hẻm vắng vẻ, không hề chạm mặt ai.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà cổ nhỏ.
Người đệ tử xoay người lại, nghiêm mặt nói:
“Tới nơi rồi. Sau khi vào, cô chỉ có một canh giờ. Nhiều nhất chỉ được lấy ba quyển sách. Nếu quá giờ mà chưa ra, sẽ không có ai mở cửa cứu đâu.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi, đáp khẽ:
“Biết rồi biết rồi.”
Chỉ là một căn nhà rách nát thôi, vậy mà dám gọi là Tàng Thư Các lừng lẫy trong truyền thuyết?
Đúng là keo kiệt, đệ tử cũng hẹp hòi chẳng kém.
Dù trong lòng bực bội, ngoài mặt cô vẫn giữ thái độ bình thản.
Chờ xem chút nữa lấy được gì hay không.
Người đệ tử kia rút từ n.g.ự.c áo ra một lệnh bài, đưa lên giữa không trung. Anh ta vẽ mấy đạo phù, miệng lẩm bẩm, sau đó đẩy một luồng linh khí về phía căn nhà nhỏ tối tăm kia.
“—Mở.”
Ngay lập tức, căn nhà tồi tàn bỗng nhiên sáng rực lên.
Cả không gian như vặn vẹo lại, căn nhà hai tầng cũ nát chớp mắt biến thành một tòa lâu đài tráng lệ cao bốn tầng, ánh sáng huy hoàng, hiện ra rõ ràng trong đêm tối.