Lê Thanh Thanh đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, đôi mắt trừng to, miệng há hốc như không tin nổi cảnh tượng trước mặt. Một lúc sau cô mới nuốt nước bọt đánh ực, lòng đầy hối hận.
Cô sai rồi.
Không nên mở miệng trào phúng rằng nơi này trông như nhà tôi tàn chật chội. Quả thật là cô thiển cận! Người ta có lý do để kiêu ngạo như vậy, có vốn liếng để tự tin. Mạnh thật!
Tàng Thư Các này nhìn bên ngoài có vẻ như căn nhà cũ bốn tầng, chắc hẳn là cố ý ngụy trang để tránh bị kẻ trộm dòm ngó. Cô hiểu rồi, hiểu hết cả rồi!
"Đi thôi." Đệ tử của Huyền Ý Môn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn bộ dạng sắp nhỏ dãi của cô, hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay như ban ân huệ.
Lê Thanh Thanh không dám chậm trễ, vội vã rảo bước đi vào bên trong.
Ở cách đó không xa, Lê Kiến Mộc vẫn lặng lẽ đứng nhìn chằm chằm về phía Tàng Thư Các. Trong khi Lê Thanh Thanh chỉ thấy một căn nhà bình thường, thì cảnh tượng hiện ra trước mắt Lê Kiến Mộc lại hoàn toàn khác biệt.
Đó đâu phải là Tàng Thư Các.
Rõ ràng là một con cự thú khổng lồ đang ngủ say, toàn thân ẩn dưới hình hài kiến trúc kia. Khi đệ tử của Huyền Ý Môn niệm chú, nó khẽ há miệng ra.
Ngay lúc thấy Lê Thanh Thanh chuẩn bị bước vào, Lê Kiến Mộc nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia do dự. Rồi không chần chừ thêm, cô lập tức đánh một tia linh khí vào gần miệng của “con thú” kia trước một nhịp.
Thân thể tòa nhà run rẩy theo, giống như con thú khẽ giật mình. Nhưng cuối cùng, nó vẫn không mở mắt, không có hành động gì rõ ràng. Chỉ có đệ tử Huyền Ý Môn đứng bên cạnh khẽ rên một tiếng, trán bắt đầu toát mồ hôi lấm tấm.
Gương mặt người đó tối sầm lại, lên tiếng cảnh cáo:
"Không được tấn công Tàng Thư Các. Sau khi vào trong, tuyệt đối không được dùng pháp thuật. Nếu không Tàng Thư Các sẽ lập tức đóng lại, cô sẽ không ra được đâu!"
Lê Thanh Thanh rụt cổ, vội gật đầu:
"Biết rồi biết rồi, tôi không dám."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô âm thầm thở dài trong lòng. Làm sao người ta biết cô vừa định thử lén dùng thuật pháp để đóng gói thêm vài quyển mang đi cơ chứ?
Thôi thì thôi, ba quyển thì ba quyển vậy. Nếu thấy hay thì lần sau quay lại mượn tiếp.
Cô khép nép đi vào trong, Lê Kiến Mộc cũng lặng lẽ bước theo. Dù không ra tay ngăn cản nữa, nhưng cô vẫn âm thầm quan sát. Qua thử nghiệm ban nãy, cô đã nhận định rằng: cự thú này không dễ gì thức tỉnh. Chú ngữ và lệnh bài của đệ tử Huyền Ý Môn chỉ có tác dụng mở miệng, chứ chưa đủ đánh thức hoàn toàn.
Nghĩa là trạng thái hiện tại vẫn còn an toàn, tương đối ổn định.
Chỉ là, mỗi lần mở ra chỉ giới hạn trong một canh giờ mà thôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/730.html.]
Cô liếc nhìn đệ tử đang đứng nghiêm chỉnh canh giữ phía ngoài, rồi yên lặng tiến vào trong theo sau Lê Thanh Thanh.
Khác hẳn vẻ ngoài xấu xí và cũ kỹ, bên trong Tàng Thư Các lại vô cùng lộng lẫy và huyền ảo. Những cuốn sách dày cộm, to lớn được treo lơ lửng trong các khối cầu trong suốt, tự động phân chia vị trí theo một trật tự vô hình. Không hề có giá kệ nào, nhưng các lối đi giữa các “bong bóng sách” lại cực kỳ rõ ràng, tạo ra không gian thông thoáng cho người đọc di chuyển.
[Oa! To thế! Quả không hổ là Huyền Ý Môn!] – Gốc cây già trong cơ thể Lê Thanh Thanh cũng không nhịn được mà trầm trồ.
Dù đã sống lâu năm, bản thân ông ta cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy Tàng Thư Các của Huyền Ý Môn, chỉ nghe người đời truyền tụng. Thứ này vốn đã là nơi thần bí nhất trong mắt những kẻ hành nghề huyền học. Bây giờ được tự mình chứng kiến, ông ta cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Lê Thanh Thanh cũng ngạc nhiên không kém. Cô định vươn tay chạm vào một quả cầu thì...
[Đừng chạm vào!] – Giọng gốc cây già lập tức quát lớn.
Cô rụt tay về, bĩu môi lẩm bẩm:
"Không chạm thì làm sao biết quyển nào phù hợp? Chẳng lẽ chọn bừa?"
[Tôi biết, cô chỉ cần nghe tôi là được!] – Gốc cây già cắt ngang, giọng đầy nghiêm túc.
Dù cũng đang vô cùng kích động, nhưng ông ta hiểu rõ lúc này chuyện quan trọng nhất là giúp Lê Thanh Thanh lấy được công pháp tu luyện phù hợp. Chứ không phải đứng đó ngẩn ngơ trước kỳ quan.
[Cô đi thẳng, đừng dừng lại ở mấy chỗ linh tinh. Này, lên tầng ba đi. Tầng ba có sách phù hợp với thể chất và căn cơ của cô. Chúng ta cần ba quyển – 9762, 9834 và 9985. Lát nữa nhìn mã số mà lấy, đừng chọn lung tung.] – Giọng gốc cây già cứng rắn.
Lê Thanh Thanh hơi nghi ngờ:
"Nhất định phải là ba quyển đó sao?"
[Lấy ba quyển đó trước đã. Mỗi quyển sách trong Tàng Thư Các đều cực kỳ quý giá. Đây là tôi cố gắng lắm mới tranh thủ được cho cô cơ hội mượn, nếu cô không nghe lời, về sau sẽ không còn lần sau đâu.] – Lần này giọng ông ta mang theo chút đe dọa.
Cô thở dài, đành gật đầu. Lặng lẽ lách qua những khối cầu treo sách giữa không trung, từng bước tiến lên tầng ba.
Lê Kiến Mộc đi phía sau vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lặng lẽ quét qua từng cuốn sách đi ngang, như ghi nhớ điều gì đó.
Rất nhanh, cả hai đã tới tầng ba.
Lê Thanh Thanh chú ý đến số đánh dấu trên từng khối cầu, bắt đầu tìm ba quyển sách mà gốc cây già đã chỉ định.
"9762, 9834, 9..."
[Chờ đã!] – Gốc cây già bỗng lên tiếng.
Lê Thanh Thanh khựng lại, bàn tay vừa chạm tới quyển sách liền dừng ngay tại chỗ...