Người đầu tiên bước lên là một phụ nữ trạc ngoài bốn mươi, khoác trên người bộ đồ hàng hiệu và trang điểm khá kỹ càng. Thoạt nhìn, bà toát lên vẻ ung dung, quý phái, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy làn da đã nhăn nheo, ánh mắt lộ rõ sự lảng tránh và lúng túng, dường như chưa quen với tình huống trước mắt.
Bà ta đứng im một lúc, dường như phải hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói:
"Tôi tên Vương Quế Hoa, quê ở Hương Sơn Bắc Thành. Nhà tôi ở phía bên kia Hương Sơn, năm nay tôi... ba mươi ba tuổi."
Một câu nói ngắn gọn nhưng lập tức gây chấn động nhẹ trong đám đông.
Bởi lẽ, ai nấy đều thấy bà trông như ngoài bốn mươi, thế mà lại khai chỉ mới ba mươi ba tuổi. Những người vừa mới điền tuổi thật của mình vào tờ khai giờ đây đều không khỏi chán nản thở dài.
Lê Thanh Thanh lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y Lê Kiến Mộc, thì thào đầy phấn khích:
"Đấy! Em nói đúng mà, em nói đúng rồi!"
Cô nàng thì thầm với vẻ đắc ý:
"Em đã bảo rồi còn gì. Nhìn thì tưởng bà ta giàu, ăn mặc quần áo mắc tiền, trang điểm kỹ càng, nhưng nhìn kỹ là thấy vấn đề liền. Màu sắc quần áo không hợp nhau, lại không đeo một món trang sức nào, đã vậy lớp trang điểm còn rất thô, rõ là không phải do thợ chuyên nghiệp làm. Quần áo thì đắt, đáng ra phải thuê được stylist hoặc chuyên viên trang điểm chứ. Chuyện này rất mâu thuẫn!"
Rồi cô hạ giọng, nhưng ánh mắt thì càng thêm sắc bén:
"Còn nữa, làn da bà ta kém lắm, có cả đốm đồi mồi nữa. Phụ nữ nhà giàu người ta chăm sóc da kỹ lắm, đến bệnh viện xử lý liền, đâu để vậy được? Nên em chắc chắn bà ta không phải con nhà giàu, mà về sau cũng không giàu nhanh được!"
Lê Kiến Mộc quay sang liếc cô:
"Đây là khả năng xem tướng mà em học được à?"
"Chị thấy sao? Em nhìn người có giỏi không?" – Lê Thanh Thanh ngẩng cao đầu, giọng không giấu nổi sự tự hào.
Lê Kiến Mộc không còn gì để phản bác. Đúng là nhìn người, nhiều khi phải để ý cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, và lần này Lê Thanh Thanh hoàn toàn có lý.
Trên sân khấu, Vương Quế Hoa cúi đầu nói tiếp, giọng nhỏ đi rõ rệt:
"Hồi nhỏ nhà tôi nghèo, tôi lớn lên trong núi. Sau này kết hôn cũng gả cho người cùng thôn. Cả đời này không có gì đặc biệt, cũng chưa từng đi xa. Hiện tại tôi và chồng làm việc ở một xưởng gia công tại Hương Sơn, lương không cao, nhà còn hai con trai, đang học tiểu học."
Có vẻ bị ánh mắt tò mò của mọi người làm cho không thoải mái, bà ta càng lúc càng cúi đầu thấp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/736.html.]
Thực ra khi người của Huyền Ý Môn tìm đến và mời bà làm "tình nguyện viên", bà cứ nghĩ chỉ cần gặp vài đạo sĩ trên núi, mỗi ngày được trả 200 tệ mà chẳng phải làm gì, cảm thấy quá ổn. Ai ngờ tới đây lại phải mặc đồ chẳng thoải mái chút nào, còn phải đứng trước mặt bao nhiêu người. Lúc này trong lòng bà không khỏi hối hận, thầm nghĩ: Biết vậy đã đòi thêm, ít nhất cũng phải 300 tệ một ngày mới đáng.
Sau một hồi im lặng, người phụ nữ lẳng lặng lui xuống, không nói gì thêm.
Người ghi chép bên cạnh Vọng Chân ghi lại xong, liền gật đầu ra hiệu.
"Người tiếp theo."
Lần này bước lên là một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Mùa đông mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, khiến không ít người cảm thấy lạnh thay. Tuy nhiên, khi lên đến sân khấu, anh ta lại trông vô cùng tự tin.
"Tôi năm nay ba mươi tuổi." – Anh ta nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Ngay lập tức, không khí nhẹ nhõm hơn hẳn. Bởi lẽ tuổi anh ta hoàn toàn khớp với ngoại hình, không có gì bất thường.
Nhưng giây tiếp theo, câu nói kế tiếp lại khiến mọi người suýt nghẹn:
"Nghề của tôi là... thêu hoa."
Cả hội trường như c.h.ế.t lặng trong giây lát.
Ai nấy đều thầm nghĩ: Anh có thể nói lại lần nữa không?
Người đàn ông dường như rất hài lòng với biểu cảm kinh ngạc của mọi người, anh chậm rãi tiếp lời:
"Mọi người sao vậy? Không tin à? Tôi là truyền nhân của thêu Thục, chuyên thêu hoa, kỹ thuật không tệ đâu nhé. Nếu không tin, có thể tra trên mạng, tôi từng lên cả tin tức đó."
Dĩ nhiên, không ai lập tức tra cứu ngay lúc này. Dù sao người mà Huyền Ý Môn đã chọn, chắc chắn không phải làm giả.
Chẳng qua ngoại hình của anh ta thực sự rất dễ gây hiểu lầm. Nhìn cách ăn mặc và dáng người, ai cũng nghĩ anh là huấn luyện viên thể hình hoặc con cháu nhà võ, ai mà ngờ tới lại là một nghệ nhân thêu hoa?
Lần này, Lê Thanh Thanh lại đoán đúng lần nữa.
Cô vui vẻ quay sang Lê Kiến Mộc:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Em từng thấy anh ta rồi! Năm ngoái mẹ dẫn em đi xem tuần lễ thời trang, lúc ấy một tổng giám đốc nhãn hàng trong nước dẫn theo anh ta. Mẹ em còn nói anh là tú nương thêu Thục rất nổi tiếng, em nghe mà kinh ngạc luôn đó."
Hai người cùng đoán trúng, Lê Thanh Thanh lập tức vươn thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh, như thể cả người tỏa sáng rực rỡ.