Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 745
Cập nhật lúc: 2025-04-20 11:19:39
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh.
Quả nhiên, Lê Thanh Thanh nhíu chặt mày, gương mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ, định đứng bật dậy.
Nhưng Lê Kiến Mộc đưa tay ngăn lại, giọng nói trầm ổn:
"Nghe người ta nói hết đã."
Lê Thanh Thanh bặm môi, cố nén cơn giận.
Người dự thi số 18 tiếp tục trình bày:
"Phân tích từ tình huống vụ án, khi đó đội của Lê Trung Đình từng xảy ra xung đột với nhóm của Trần Sinh. Dựa vào thực lực lúc ấy, công ty kiến trúc thuộc tập đoàn Lê Thị là mạnh nhất, có khả năng lớn nhất trong việc tác động đến cục cảnh sát để làm giả chứng cứ. Vì thế, tôi cho rằng nên tìm cách nói chuyện thẳng thắn với Lê Trung Đình, dùng bùa nói thật ép ông ta khai ra sự thật."
Lê Thanh Thanh nghiến răng, ánh mắt như muốn thiêu cháy người kia.
Lê Kiến Mộc lại gật đầu bình thản:
"Chuyện này, không cần lan truyền ra ngoài."
Ngay lúc ấy, một chàng trai trẻ trong đám đông vội bước ra, cung kính hành lễ với Lê Kiến Mộc rồi nói:
"Lê đại sư, vãn bối kiến thức nông cạn, không dám tùy tiện đưa ra kết luận. Những phân tích vừa rồi chỉ là dựa trên những gì đọc được trong tiểu thuyết trinh thám và những thông tin hiện có. Tuyệt đối không có ý mạo phạm Lê gia, mong Lê đại sư lượng thứ."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gật đầu:
"Không sao, nghi ngờ của cậu hoàn toàn có thể tiếp nhận được. Việc đề xuất dùng bùa nói thật là một hướng xử lý hợp lý hơn nhiều người khác."
Dù bùa nói thật không phải ai cũng luyện được, nhưng vẫn có thể giao dịch để mượn dùng, vì thế lời đề xuất này không vô lý.
Chàng trai trẻ như trút được gánh nặng, thở ra nhẹ nhõm. Những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, tính toán về việc dùng bùa thật giả để đối chiếu.
Lê Kiến Mộc lúc này cất cao giọng, tuyên bố:
"Trước khi sự việc có kết quả chính xác, bất kỳ nghi vấn nào đối với Lê gia chúng tôi đều có thể tiếp nhận. Lê gia quang minh lỗi lạc, không sợ bóng tối. Nhưng tôi cũng nói rõ, chỉ những nghi vấn hợp lý mới được chấp nhận. Nếu ai cố tình gây sự..."
Cô khẽ bật cười, không nói nốt câu. Nhưng nụ cười ấy đủ khiến những người có mặt rùng mình, nhớ đến kẻ vừa mới mất một ngón tay khi dám tùy tiện vu khống. Ai nấy đều im bặt, giấu nhẹm suy nghĩ trong lòng.
Sau người thứ 17, lần lượt có thêm vài người đứng ra giải bài, nhận định hung thủ là Lê Trung Đình.
Tuy nhiên, mỗi lần Vọng Chân đọc xong phần trình bày, người đó đều lập tức xin lỗi Lê Kiến Mộc.
Có người được cô gật đầu chấp thuận, có người không, nhưng cô không ra tay thêm với ai nữa.
Khi tất cả phần dự thi đã kết thúc, ông chủ Trần được mời đưa ra lựa chọn.
Trước đó, mọi sự chú ý đều hướng về phía Lê Kiến Mộc, rất ít người để ý đến nét mặt của ông Trần.
Nhưng Lê Kiến Mộc thì khác. Cô từng tiếp xúc với ông ta, hiểu rõ ông luôn mang sự hoài nghi rất sâu về Lê Trung Đình.
Nếu không phải vậy, ông ta đã chẳng đột ngột cắt liên lạc với cô.
Cô vẫn âm thầm quan sát sắc mặt ông từ đầu đến cuối.
Khi có người đứng ra nói hung thủ là Lê Trung Đình, trong mắt ông Trần hiện rõ vẻ phấn khích.
Nhưng đến khi Lê Kiến Mộc bước ra, khiến cả hội trường nín lặng, ông lại nhíu mày.
Dù sau đó vẫn có người tiếp tục chỉ đích danh Lê Trung Đình, ông ta cũng không giãn mày chút nào.
Vì thái độ kính nể của mọi người đối với Lê Kiến Mộc khiến ông ta hiểu rõ, thực lực và địa vị của cô cao đến mức nào.
"Trần tiên sinh, cậu đã nghe qua tất cả các đề xuất, giờ có thể chọn vị Huyền Sư mà cậu muốn ủy thác," người chủ trì lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/745.html.]
Ông Trần trầm mặc, ánh mắt lướt một vòng khắp đám đông. Dường như đang cân nhắc điều gì đó rất sâu xa. Cuối cùng, ông ta nhìn Lê Kiến Mộc một cái, rồi lạnh lùng thốt:
"Tôi chọn... số 16."
Cả hội trường xôn xao.
Người số 16 đã bị khiêng xuống từ trước — đó là đệ tử của đại trưởng lão Song Phong Hội.
Vị đại trưởng lão lập tức đứng dậy, vẻ mặt không hề có vẻ mừng rỡ mà lại cực kỳ khó xử.
Ông ta lau mồ hôi trán, ngượng ngùng nói:
"Ha ha... Trần tiên sinh yêu mến là vinh hạnh, nhưng đệ tử của ta hiện bị trọng thương, ít nhất cần ba, bốn năm mới hồi phục. Không thể làm chậm trễ việc của ngài, mong ngài mời người khác cao minh hơn."
Dứt lời, ông ta lập tức ngồi xuống, làm như không biết ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Ông ta chẳng mảy may bận tâm đến việc bị coi thường — chỉ lắc đầu:
"Không thấy lúc nãy có người dám nói giúp ta, liền bị chặt ngón tay à? Với bản lĩnh đó... ai điên mà dám chọc vào tôn đại Phật kia!"
Một lúc sau, ông Trần đổi sang mấy người khác — đều là những người từng khẳng định Lê Trung Đình là hung thủ.
Kỳ lạ là, không ai trong số đó đồng ý nhận lời.
"Ngại quá, tôi nghĩ kỹ lại rồi, có lẽ không phải Lê tiên sinh."
"Xin lỗi, thầy tôi vừa chỉ điểm, cảm thấy hung thủ có thể là người khác."
"Thông tin ngài cung cấp còn thiếu sót nhiều, hiện tại không đủ để đưa ra kết luận rõ ràng."
Sắc mặt ông Trần mỗi lúc một khó coi hơn.
Càng bị từ chối, ông ta càng tin rằng hung thủ chính là Lê Trung Đình.
Ông đảo mắt nhìn quanh rồi cười gằn, nói lớn:
"Thật buồn cười! Các người đều tự xưng là chính phái huyền học, bảo vệ thiên hạ, mà giờ lại để một người phụ nữ thao túng, không dám hé miệng nửa lời. Đây là chính đạo ư? Đây là chính nghĩa các người vẫn nói?"
Không để ai kịp phản ứng, ông ta nhìn thẳng Lê Kiến Mộc, giọng đầy căm hận:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Lê Kiến Mộc, cô đúng là lợi hại. Là tôi đánh giá thấp cô. Nhưng tôi tin trên đời này luôn có công lý, luôn có chính nghĩa. Cô không thể một tay che trời mãi được. Lần này tôi đi nhầm địa bàn, nhưng lần sau, cô sẽ không may mắn như thế nữa đâu. Tôi nhất định bắt kẻ hại anh trai tôi phải trả giá đắt!"
Lê Kiến Mộc hơi nhíu mày.
Cô thật sự không ngờ ông ta lại tự vẽ ra một vở kịch trong đầu như vậy. Nhưng nghĩ lại, rõ ràng ông Trần đã có toan tính từ trước.
Luôn ôm tâm lý "có người hãm hại", nhưng lại chưa từng xét đến khả năng chính anh trai ông ta là người phạm tội.
Lê Thanh Thanh không còn nhịn được nữa, bật dậy chỉ trích thẳng thừng:
"Ông bị hoang tưởng hả? Anh ông vào tù là lỗi nhà tôi à? Người khác nói hung thủ là người khác ông không nghe, nhưng vừa dính đến nhà tôi, ông đã hí hửng. Giờ người ta thay đổi ý kiến, ông lại bảo bị tôi uy hiếp? Vậy thì ông cứ nói thẳng là ông muốn đổ cho cha tôi đi, cần gì vòng vo? Đến đây làm gì? Không phải ông bị chấn thương não năm cấp rồi đấy chứ?"
Cô lại lạnh lùng nói tiếp:
"Anh ông vào tù chứ có c.h.ế.t đâu, muốn biết chân tướng thì cứ hỏi thẳng ông ta. Hay ông sợ anh mình thực sự g.i.ế.c người? Không hỏi cho rõ ràng, lại chạy vòng vòng nghi ngờ hết người này đến người kia, ông không thấy mệt à?"
Ông Trần nhất thời không phản bác được, chỉ biết cứng họng.
Lê Kiến Mộc khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng mà sắc lạnh:
"Tôi không hiểu vì sao ông lại mang ác cảm nặng nề như vậy với Lê gia chúng tôi. Nhưng nếu ông cho rằng tôi có thể một tay che trời..."
Cô ngừng lại một chút, mắt ánh lên tia lạnh lẽo:
"Vậy thì tôi nói thật, nếu tôi thật sự có năng lực đó, ông đã chẳng còn sống được đến hôm nay đâu. Tôi có hàng vạn cách khiến ông hồn phi phách tán, mà không ai phát hiện ra."