Chu Tiền Tiền không yên tâm, nhìn Lê Thanh Thanh, khẽ nói:
"Thôi, tôi vẫn nên đi cùng cô thì hơn. Lê đại sư đối xử với tôi không tệ, lỡ như cô gặp phải tà vật hay quỷ quái, hoặc chẳng may chạm trán đám người kia... ai biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì tra khảo cô. Bọn họ đâu còn giữ đạo lý gì nữa."
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng đã nhìn rõ: Thân là Huyền Sư chưa chắc đã đồng nghĩa với chính nhân quân tử. Những kẻ tự xưng là người của đại tông môn, lòng dạ đều đen tối đến rợn người.
Dù vậy, hai người cũng không thể cứ mãi trốn phía sau tảng đá.
Lê Thanh Thanh đứng dậy, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ngoại trừ phong cảnh có phần âm u rợn rợn, thì nơi này dường như cũng khá an toàn. Xa xa trên đỉnh núi có sấm sét nổ vang từng chập, nhưng ngoài ra lại chẳng thấy bóng dáng yêu tà hay quỷ dị nào.
Cô cúi đầu, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Đúng rồi.
Yên tĩnh quá mức.
Cái hệ thống ồn ào kia... sao lại im re thế?
Cô nhíu mày, thấp giọng gọi thử:
"Anh Chu, hay là anh đi quanh đây một vòng xem có tà ám nào cần thu phục không? Tôi không muốn liên lụy anh, lỡ chẳng thu được điểm nào thì uổng công."
Chu Tiền Tiền thấy cũng hợp lý, bèn gật đầu, nhưng vẫn dặn dò cô cẩn thận đôi câu, sau đó mới men theo mép đá di chuyển sang bốn phía.
Lê Thanh Thanh nhân lúc chỉ còn lại một mình, nhỏ giọng gọi:
"Hệ thống, hệ thống, có nghe thấy không? Mau nói gì đó đi, nơi này phải phá thế nào? Giờ ta nên làm gì đây?"
Không có tiếng trả lời.
Cô nhíu mày chặt hơn.
Chẳng lẽ nơi này còn có khả năng khắc chế cả hệ thống?
Nếu vậy... có thể khiến hệ thống câm lặng, thì chẳng phải cô cũng có thể liên hệ với Lê Kiến Mộc sao?
Chỉ tiếc, Lê Kiến Mộc lại không cùng vào đây.
"Hệ thống, mau trả lời đi! Nghe được thì phát ra tiếng gì đó cũng được, đừng giả c.h.ế.t mãi thế!"
Nhưng trong đầu cô vẫn lặng ngắt như tờ, không có lấy một tiếng động.
Lê Thanh Thanh khẽ cười, đứng thẳng người. Cô lấy ra chiếc khăn lụa vẫn giấu trong người, muốn xem thử rốt cuộc thứ mà Lê Kiến Mộc đưa cho có công năng gì thần kỳ.
Cô nâng khăn lụa lên, kẹp lấy hai đầu nhẹ nhàng kéo căng ra.
Một giây, hai giây… Không có chuyện gì xảy ra.
Cô cúi đầu nhìn kỹ từng đường thêu trên khăn, đang định xoay xoay để quan sát thì đột nhiên một bóng đen nhỏ nhảy vụt tới!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/757.html.]
Lê Thanh Thanh giật mình, theo phản xạ nghiêng người lùi lại, nhưng cái bóng kia lại chẳng lao vào người cô mà nhảy thẳng lên chiếc khăn lụa.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy một tia sáng lóe lên ở góc khăn, một bóng chồn hiện ra mơ hồ trong chớp mắt, rồi lập tức bị hút vào bên trong, biến mất không để lại dấu vết.
Lê Thanh Thanh hoang mang, đưa khăn lụa lên lật qua lật lại, nhìn thật kỹ. Vẫn là khăn ấy, hoa văn ấy, không hề có gì thay đổi.
Cô dụi mắt, bắt đầu hoài nghi vừa rồi mình có hoa mắt hay không.
"Vừa rồi... cái đó là gì thế?" Chu Tiền Tiền không biết từ lúc nào đã quay lại, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Lê Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
"Anh cũng thấy à?"
Chu Tiền Tiền gật đầu như cái máy, vẻ mặt còn chưa hoàn hồn. Quỷ hồn con chồn kia là do hắn truy đuổi đến đây. Ban đầu hắn định thử sức với con nhỏ trước, không ngờ con này không chỉ lực tấn công mạnh mà còn cực kỳ nhanh nhẹn, biết nhảy xa. Nhưng hắn không ngờ rằng, chỉ một cú nhảy, nó đã chui tọt vào chiếc khăn lụa của Lê Thanh Thanh rồi biến mất không dấu tích.
"Đây... đây là pháp khí cao cấp trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên tôi thấy thứ lợi hại như vậy." Chu Tiền Tiền nuốt nước bọt lần nữa, mắt lấp lánh:
"Này... tôi có thể sờ thử một chút không?"
Lê Thanh Thanh im lặng trong chốc lát, rồi cũng không quá do dự mà đưa khăn lụa qua.
Chu Tiền Tiền cẩn thận nhìn kỹ, cau mày:
"Khăn này... không phải là loại khăn truyền nhân thêu Thục kia tặng sao? Hình dáng chẳng khác gì khăn của tôi và sư phụ tôi."
Lê Thanh Thanh gật đầu:
"Đúng vậy, nhìn bề ngoài thì giống, khăn tôi cũng có một cái như vậy. Nhưng cái này… chắc chắn không phải hàng phổ thông."
Chu Tiền Tiền nghi hoặc hỏi:
"Không phải của cô?"
Cô thành thật lắc đầu:
"Không, cái này là do Lê Kiến Mộc đưa cho tôi."
Chu Tiền Tiền ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt bỗng sáng rực:
"Tôi hiểu rồi! Khăn lụa này không phải loại bình thường, mà là do Lê đại sư dùng thủ pháp đặc biệt để chế tạo thành pháp khí! Vì vậy mới có thể hút tà ám vào như thế mà bên ngoài lại không khác gì khăn bình thường. Quả nhiên là cao thủ! Lợi hại thật!"
Trong lòng hắn, sự sùng bái đối với Lê Kiến Mộc lại tăng thêm vài phần.
Trả lại khăn cho Lê Thanh Thanh, Chu Tiền Tiền bỗng nảy ra một ý tưởng:
"Bây giờ chúng ta có trong tay pháp khí thần kỳ như vậy, nếu chỉ ngồi ở đây chờ đợi thì chẳng phải lãng phí lắm sao? Hay là... chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng nhé?"