Thiên Kim Thật Cùng Hệ Thống "Hóng Drama" - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:34:44
Lượt xem: 10
Khương Nam Sơn đã biết giọng nói ấy là tiếng lòng của Khương Thất Ngư, con ngươi ông ấy co rụt lại.
Sao vậy được?
Tô Nhậm Mẫn không biết giọng nói đến từ đâu, đang tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng dù sao cũng là ảnh hậu, thấy những người khác không có phản ứng gì, nên bà cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Dù là thế, Khương Tử Nhiễm vẫn cảm nhận được sự khác thường của cha mẹ.
Cô ta nhanh chóng kêu đau: "Cha mẹ, bụng con đau quá, cha mẹ vào bệnh viện khám với con được không ạ?"
Tô Nhậm Mẫn vừa định nói gì đó, lại bị âm thanh ấy thu hút sự chú ý.
Khương Thất Ngư vẫn đang say sưa hóng chuyện: [Hóa ra mình bị tráo đổi trong bệnh viện. Ngay ngày ảnh hậu sinh con, cánh truyền thông và tay săn ảnh ngồi đầy trong bệnh viện.]
[Y tá bác sĩ không có cách nào làm việc bình thường. Mà hôm đó một người giúp việc của nhà họ Khương cũng vừa mới sinh, người giúp việc nhắm chuẩn thời cơ, đổi con của mình với con của ảnh hậu.]
[Ảnh hậu nuôi con cho người giúp việc, nhưng người giúp việc lại không muốn nuôi con cho ảnh hậu, thế là bán mình xuống nông thôn.]
[Cha mẹ ở nông thôn cũng đối xử với mình không tốt, ngày nào cũng bị đánh đập mắng chửi, năm mình trưởng thành còn muốn bán mình làm đám cưới với người đã khuất.]
[Cuối cùng khó khăn lắm mới trốn thoát được, mình phải làm công việc vặn ốc vít cho nhà máy điện tử, mãi đến khi được một người tìm kiếm tài năng phát hiện, tham gia giới giải trí.]
Bàn tay nắm lấy tay Khương Tử Nhiễm của Khương Nam Sơn không khỏi buông lỏng.
Thảm! Thảm quá đi!
Con gái ruột của ông thật sự đã phải trải qua nhiều chuyện bi thảm đến vậy sao?
Đôi mắt Tô Nhậm Mẫn cũng trợn to một lúc.
Rốt cuộc giọng nói này đến từ đâu?
Bà nhìn chồng mình, nhận ra chồng đang nhìn một cô gái.
Ánh mắt bà cũng hướng về phía cô gái đó.
Ngay khi nhìn gương mặt giống mình mấy phần thời còn trẻ, tay bà cũng bất giác buông lỏng tay Khương Tử Nhiễm.
Khương Tử Nhiễm: "..."
Trong phút chốc, Khương Tử Nhiễm cảm thấy nguy hiểm tràn trề.
Chẳng lẽ cha mẹ đã biết gì đó?
Không thể nào!
Nhưng khi cô ta nhìn kỹ gương mặt của Khương Thất Ngư, tim bỗng giật thót.
Không hổ là mẹ con ruột. Cô ả đó thật sự rất giống mẹ.
Nhưng chẳng phải thời điểm nhận người thân là vào nửa năm sau, khi công ty quản lý đắp nặn cô ta thành hình tượng Tô Nhậm Mẫn thời trẻ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-that-cung-he-thong-hong-drama/chuong-3.html.]
Khương Thất Ngư bị Tô Nhậm Mẫn nhìn chằm chằm, cô hơi khó hiểu chớp chớp mắt, lòng lại điên cuồng gào thét.
[Đây là mẹ của mình ư? Ảnh hậu quốc dân Tô Nhậm Mẫn đấy! Đẹp quá đi mất, thả nào lúc còn trẻ được gọi là đệ nhất mỹ nhân giới giải trí!]
Không một cô gái nào được khen mà không vui cả.
Tô Nhậm Mẫn vô thức đứng thẳng lưng, hất mái tóc dài.
Dù có thế nào thì cô bé này thật sự tinh mắt.
Khương Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, miệng khẽ giật giật.
Cô có ý gì đây? Bộ ông không đẹp trai hở?
Lúc còn trẻ ông là tổng giám đốc đẹp trai độc đoán nhất Bắc Kinh đấy nhé!
Lúc này Khương Nam Sơn nhìn thấy khóe miệng cong cong của Tô Nhậm Mẫn, đoán rằng bà cũng nghe được tiếng lòng của cô bé này.
Dù là thật hay giả, đêm nay họ không thể để cô bé này đi như vậy.
Khương Nam Sơn lên tiếng: "Khương Thất Ngư, sau bữa tiệc tối chúng tôi còn bữa ăn khuya, cháu muốn đi ăn cùng bác không?"
Mí mắt Khương Thất Ngư giựt giựt.
[Ôi trời ơi, bác không thể thích tôi được đâu! Giờ có Plato cũng không được, đây là l.o.ạ.n l.u.â.n đấy!]
[Tôi có thể biến thái, nhưng cũng không thể biến thái đến cỡ đó được.]
Khương Nam Sơn: "!"
Trong đầu con bé này nghĩ gì suốt ngày thế?
Tô Nhậm Mẫn suýt nữa phì cười.
Bé con đáng yêu quá.
Nếu là con gái của bà thật, đã trải qua nhiều khổ cực như thế mà vẫn giữ được vẻ phóng khoáng như vậy, thì đúng là hiếm có.
Ngay khi Khương Thất Ngư mở miệng định nói.
Tô Nhậm Mẫn đã lên tiếng trước: "Nhóc con à, hai bác chỉ thấy cháu đáng yêu thôi. Bác cũng đi ăn, cháu đi cùng hai bác nhé?"
Được người đẹp mời, Khương Thất Ngư miệng nhanh hơn não: "Vâng vâng vâng! Cùng đi cùng đi!"
Khương Nam Sơn: "..."
Cảm giác thất bại tràn trề.
Khương Tử Nhiễm bị ngó lơ: "..."
Sao cô ta không biết có bữa ăn khuya này?