Thiên Kim Trở Về - 113.

Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:31:06
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng câu nói tiếp theo của Kỷ Túc Bạch lại khiến không ít người tan nát cõi lòng.

 

“Số quạt tồn kho chỉ có hơn bốn trăm chiếc, chỉ có thể ưu tiên cho những người đến sớm nhất xếp hàng, bán hết là hết.”

 

Chỉ có hơn bốn trăm chiếc?

 

Nhưng hiện tại ở trên quảng trường đã có gần hai ngàn người!

 

Vậy chẳng phải là bọn họ không có phần rồi sao.

 

Không ít fan đều ỉu xìu, hối hận vì sao mình không đến sớm hơn.

 

(Phẩm thư tiểu thuyết võng https:// vodtw.xyz)

 

Ngay sau đó liền nghe Kỷ Túc Bạch nói: “Nhưng mà, những người không có phần cũng không sao.”

 

“Tôi sẽ nhờ người đại diện đi mua quạt xếp văn hóa phẩm do Viện Bảo tàng Giang Thành ra mắt, chuẩn bị khoảng 5000 phần, coi như là một món quà nhỏ tặng các cô.”

 

Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

 

5000 phần quạt xếp văn hóa phẩm của Viện Bảo tàng Giang Thành, mà lại coi như là quà tặng?

 

Có người lên mạng tìm kiếm giá cả, thiếu chút nữa thì hét lên thành tiếng.

 

Loại quạt xếp này, trên mạng có giá tới 149 nghìn một chiếc.

 

5000 chiếc, vậy chẳng phải là gần 75 triệu sao!!

 

Thần tượng của nhà khác cũng có người sẽ tặng quà cho fan đứng chờ ở ngoài phim trường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là tặng cho họ vài chục nghìn tiền trà sữa.

 

Nhưng thần tượng của bọn họ, ra tay chính là món quà trị giá 75 triệu, như vậy có phải là quá hào phóng rồi không.

 

Cho dù không có cơ hội được Kỷ Túc Bạch đích thân pha màu làm quạt cho mình, nhưng có thể nhận được chiếc quạt do Kỷ Túc Bạch tặng không, cũng đủ để bọn họ khoe khoang cả đời!

 

Quý Đảo Bạch thần sắc thản nhiên.

 

Anh đối với tiền không có khái niệm gì.

 

Thù lao đóng phim đều do người đại diện giúp anh bàn bạc, tài sản của anh cũng đều do giám đốc tài chính chuyên nghiệp xử lý.

 

Thỉnh thoảng nhìn thấy dãy số dài trên tài khoản, trong lòng anh cũng bình tĩnh không gợn sóng. Chỉ biết rằng số tiền đó cho dù anh có tiêu xài hoang phí mỗi ngày, cũng mấy đời tiêu không hết.

 

Quý Đảo Bạch rất ít khi như bây giờ, ở nơi công cộng nhìn thấy nhiều fan như vậy. 70 vạn tệ mua quà tặng, cũng coi như là cảm tạ bọn họ đã đến cổ vũ cho Niệm Niệm.

 

Màn hình lớn tắt ngúm.

 

Giang Niệm bên cạnh ngẩng đầu lên.

 

Cô không ngờ tứ ca sẽ đặc biệt chạy đến, lại còn vì cô làm nhiều như vậy.

 

Không chỉ vì giúp cô bán hết số quạt, đưa ra việc đích thân giúp khách hàng pha màu. Còn vì trấn an cảm xúc của fan, chuẩn bị quà tặng.

 

“Tứ ca, cứ liên tục pha màu cho người ta chắc là mệt lắm.” Giang Niệm thì thầm.

 

Trước đó cô chỉ pha màu cho hơn 80 chiếc quạt, đã cảm thấy tay mỏi nhừ.

 

Hơn bốn trăm chiếc, tứ ca làm sao chịu nổi.

 

“Không sao.”

 

Quý Đảo Bạch thản nhiên nói, “Có anh ở đây, em đi nghỉ ngơi đi.”

 

Vệ Tiêu bên cạnh mời Giang Niệm đến ngồi xuống dưới chiếc ô che nắng mà anh vừa mua về.

 

“Niệm Niệm muội muội, tứ ca em người này ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy không phải vì muốn quạt bán nhanh hết mới muốn giúp người ta pha màu đâu, là vì tiếc em mệt đó.”

 

“Anh nói cho em biết, chính anh ấy quay phim cũng không dùng diễn viên đóng thế, lớn nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu vết thương rồi, bản thân anh ấy thì chẳng để bụng chút nào.”

 

“Kết quả vừa rồi thấy mặt em hơi đỏ lên vì nắng, anh ấy liền xót xa, giục anh đi mua ô che nắng, còn bảo anh mua kem cho cả đoàn nữa.”

 

“Em biết.”

 

Giang Niệm đáp lời.

 

Cô biết tứ ca thương cô.

 

Đêm mưa to tầm tã hôm đó, tứ ca đã dùng áo khoác che cho cô, ôm cô về chung cư, thân hình cao lớn của anh che chở cho cô khỏi mưa gió.

 

Rõ ràng là không biết nấu ăn, lại ở trong bếp nếm thử cho cô lâu như vậy. Rõ ràng là không ăn sáng, lại bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng cho cô từ rất sớm. Rõ ràng là không thích chỗ đông người, lại nguyện ý vì cô mà ở nơi quảng trường đông nghịt này cả một buổi chiều.

 

Tứ ca rất ít nói, nhưng tình yêu dành cho cô thì không hề ít.

 

Những người lớp 36 đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng trước sự thật "tôi và bạn học không chỉ là em gái của giáo sư Thanh Hoa mà còn là em gái của ảnh đế hàng đầu".

 

Thậm chí còn cảm thấy, Giang Niệm có lẽ còn có những người anh trai lợi hại khác, không chừng ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-tro-ve-ydpt/113.html.]

Bọn họ muốn bình tĩnh.

 

Chỗ lợi hại của Niệm tỷ, chẳng lẽ bọn họ thấy còn chưa đủ sao?

 

Phải tập làm quen, phải tỏ ra như đã từng trải!

 

Quý Đảo Bạch đích thân pha màu cho những người xếp hàng mua quạt.

 

Anh cho người mang đến ba cái thùng, tổng cộng là sáu cái thùng, mỗi lần sáu người lên.

 

Pha màu một lần, nhuộm được năm chiếc quạt đổi màu, bên cạnh có các bạn học khác hỗ trợ, tiến độ mới không quá chậm.

 

Các fan cũng rất nghe lời, từng người cố gắng kiềm chế sự kích động, xếp hàng ngay ngắn trật tự, nhuộm màu xong liền đi ngay, không nán lại, vừa đi vừa la hét.

 

Nhưng bán hết hơn bốn trăm chiếc quạt cũng mất hơn ba tiếng.

 

Cuối cùng trước khi trời tối, tất cả số quạt đều đã bán hết, cũng gần đến giờ kết thúc buổi bán hàng từ thiện theo quy định của trường.

 

Xe buýt đến đón các bạn học về trường. Quý Đảo Bạch cho người phát xong quà tặng, nhân viên an ninh liền tiến hành giải tán đám đông ở quảng trường.

 

“Niệm Niệm, anh đưa em về trường.” Quý Đảo Bạch nói.

 

Giang Niệm do dự nhìn các bạn học khác.

 

Lo lắng như vậy có phải là quá đặc biệt hay không.

 

Nhưng những người khác lại lập tức gật đầu: “Được ạ tiên sinh Quý, anh đã vất vả cả buổi chiều rồi. Bọn em đi xe buýt về, anh đưa Niệm tỷ đi trước đi!”

 

Còn cần phải đặc biệt sao.

 

Niệm tỷ vốn dĩ đã đặc biệt rồi mà!!

 

Thế là dưới sự che chắn của Vệ Tiêu và những người khác, Giang Niệm đi theo Quý Đảo Bạch lên xe bảo mẫu.

 

Sau khi lên xe, Giang Niệm lại mím môi.

 

“Sao vậy?” Quý Đảo Bạch nghiêng đầu hỏi.

 

Liền thấy cô gái cụp mắt, lặng lẽ nắm lấy tay anh. Ở vị trí huyệt đạo trên cổ tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

“Anh không mệt, Niệm Niệm.”

 

Giang Niệm không nói gì, tựa đầu vào vai Quý Đảo Bạch, một lúc sau mới nói một câu: “Cảm ơn anh.”

 

Quý Đảo Bạch đưa tay còn lại lên, xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của cô gái, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, giọng điệu thản nhiên: “Ngốc quá đi.”

 

Chỉ là một buổi chiều thôi mà em gái anh đã nói cảm ơn anh rồi.

 

Anh chỉ cảm thấy áy náy, cảm thấy mình làm chưa đủ nhiều.

 

Không biết phải bù đắp thế nào cho những năm tháng đã bỏ lỡ, để em gái anh một mình cô đơn suốt mười bảy năm.

 

Sau khi đưa Giang Niệm đến trường, Vệ Tiêu đưa Quý Đảo Bạch về chung cư.

 

Trên đường đi, nhớ đến chuyện Quý Vũ Vi đã làm hôm nay, Quý Đảo Bạch đột nhiên ngẩng lên, hỏi: “Trước đó người của Tinh Tích Giải Trí có liên hệ với cậu, nói muốn phỏng vấn tôi đúng không?”

 

“Đúng vậy,” Vệ Tiêu vừa lái xe vừa trả lời, “Nhưng không phải cậu chưa bao giờ nhận phỏng vấn sao, tôi đã từ chối rồi.”

 

Quý Đảo Bạch dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: “Cậu liên hệ với họ, nói tối nay tôi sẽ qua đó.”

 

Sau khi trở lại sân trường, các lớp một lần nữa tập trung ở sân thể dục.

 

Nhà trường muốn kiểm kê hàng hóa, đối chiếu sổ sách và xếp hạng thành tích.

 

Lớp 36 là dễ tính nhất.

 

500 chiếc quạt, bao gồm cả bốn chiếc hàng mẫu ban đầu Giang Niệm làm, đều được bán với giá 499 nghìn một chiếc. Tổng doanh thu là 249 triệu 500 nghìn, khớp với sổ sách.

 

Các lớp khác tính toán phức tạp hơn, nhưng cũng may nhà trường đã yêu cầu các lớp ghi chép từ trước, nên việc kiểm kê cũng không tốn quá nhiều thời gian.

 

Cuối cùng, màn hình lớn công bố tổng doanh thu và xếp hạng của các lớp.

 

Mọi người vừa khẩn trương vừa mong đợi, đồng loạt vươn cổ nhìn về phía màn hình lớn.

 

[Hạng nhất, lớp 36, tổng doanh thu 249 triệu 500 nghìn]

 

[Hạng nhì, lớp đặc biệt, tổng doanh thu 145 triệu]

 

[Hạng ba, lớp 12, tổng doanh thu 58 triệu]

 

[Hạng tư, lớp 7, tổng doanh thu 47 triệu 820 nghìn]

 

 

Lớp bọn họ quả nhiên là hạng nhất!

 

Loading...