Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:04:58
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu bước đến bên cửa sổ, những hạt mưa nhỏ rơi nhẹ vào trong. Anh khép cửa lại, trong mắt đầy vẻ lo âu: “Trời mưa rồi, em có cần anh ra đón không?”

“Không cần đâu.”

Lâm Khê bên này cũng bắt đầu mưa phùn, mây đen ngày càng dày đặc, như thể chỉ chờ giây tiếp theo là ập xuống.

Ầm ầm ầm!!!

Một tia sét khổng lồ xé toạc bầu trời ngay phía trên đầu, gió bão điên cuồng táp vào chiếc thuyền nhỏ.

Thuyền chao đảo, mất thăng bằng rồi nghiêng đi. Lâm Khê bám chặt vào mạn thuyền, "Mẹ nó!"

Sét không dám đánh trúng cô, nhưng lại tìm cách khác để gây rối.

May mà mấy người giấy không sợ nước, không sợ lửa, nếu không thì lần này đã lật thuyền rồi.

Phó Kinh Nghiêu nghe thấy động tĩnh bên đó, tim lập tức thót lên.

Anh hét lớn vào sợi dây đỏ trên cổ tay: "Lâm Khê, Lâm Khê, có chuyện gì vậy?"

Lâm Khê tranh thủ trả lời: "Không sao, thật sự không sao, chút sét này không làm gì được tôi đâu."

Vừa dứt lời, từng tia sét xé toạc màn đêm, tiếng sấm vang rền khắp trời.

Ầm ầm ầm ầm!!!

Âm thanh vang vọng đến mức nhiều người ở Đế Kinh bị đánh thức, vội chạy ra cửa sổ nhìn lên bầu trời.

Ba giờ sáng, một từ khóa leo lên hot search, "Thời tiết cực đoan tại Đế Kinh".

[Ủa? Dự báo thời tiết không nói là sẽ mưa mà, lần trước cũng vậy, tự nhiên xuất hiện cầu vồng giữa đêm]

[Chẳng lẽ sắp có động đất? Nghe nói trước khi động đất, trời sẽ có dị tượng và âm thanh lạ]

[Không! Với tu vi ba trăm năm của tôi, chắc chắn là có đạo hữu đang độ kiếp phi thăng]

[Đừng nói nữa, mẹ nó, áo quần đã thu vào chưa?]

Phó Kinh Nghiêu cũng nghe thấy tiếng sấm lớn, lòng càng thêm bất an, trực giác mách bảo rằng chắc chắn có liên quan đến Lâm Khê.

Anh lao xuống lầu, xông ra cửa chính: "Lâm Khê, em nói chuyện với anh đi, nói gì cũng được, đừng im lặng!"

"Ờ, được thôi."

Lâm Khê loay hoay tát nước ra khỏi thuyền, người đã ướt sũng.

Mây đen càng lúc càng dày, mưa mỗi lúc một lớn, từng hạt mưa to như hạt đậu táp xuống.

Tiểu Kim chỉ huy các tiểu nhân giấy: "Tiểu Thủy, hút hết nước mưa!"

"Tiểu Mộc và Tiểu Thổ, gia cố thuyền!"

"Tiểu Hỏa, tính xem đường nào gần nhất."

Bọn họ đã bay vào không phận Đế Kinh, chỉ khoảng ba phút nữa là về tới nhà.

Chiếc thuyền ánh vàng lao đi như một mũi tên về phía biệt thự, tia chớp bạc bám sát phía sau, đây là một cuộc đua tốc độ.

Rõ ràng, thuyền không thể nhanh hơn sét.

Sét lượn lờ trên bầu trời, vây lấy chiếc thuyền nhỏ, phát ra những tiếng "xì xì", như đang cười nhạo những người bên trong.

Chạy đi, có giỏi thì chạy tiếp đi!

Lâm Khê đảo mắt, "Ngươi cứ đợi đấy!"

Sớm muộn gì cũng cho cái tia sét đáng ghét này một trận, để nó không dám kiêu ngạo nữa.

Tia sét lao vọt lên phía trước, chắn đường của cô.

Tiểu Kim toát mồ hôi, "Chủ nhân, bảo, bảo ở dưới kia, em nhìn thấy rồi."

Lâm Khê cúi xuống nhìn, thấy Phó Kinh Nghiêu đang cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa. Cô vẫy tay về phía dưới: "Bên này, ngẩng lên nhìn đi."

Phó Kinh Nghiêu khựng lại.

Bầu trời dệt thành một tấm lưới điện khổng lồ, một chiếc thuyền cô độc trôi nổi trong ánh chớp, trên thuyền dường như còn có người.

Là Lâm Khê!

Cô ngồi trên thuyền bay về!

Phó Kinh Nghiêu sững người, rồi vẫy tay với trời: "Xuống nhanh đi."

Lâm Khê thở dài: "Tôi cũng muốn xuống, nhưng sét không cho."

Phó Kinh Nghiêu lo lắng đến đỏ mắt, buột miệng hét lớn: "Thả cô ấy xuống!"

Tia sét như bị bấm nút tạm dừng, lập tức thu lại ánh chớp khổng lồ, co rụt lại thành một khối tròn rồi run rẩy.

Lâm Khê ngơ ngác, "Sét?"

Quả cầu sét lăn trở lại vào đám mây đen, cả mây lẫn sét cuốn nhau chạy biến, tốc độ nhanh gấp mười lần lúc đến, trước sau chưa đầy 0.1 giây.

Lâm Khê: ?!!!

Chuyện gì đây? Cái này cũng được à?

Mây đen dần tan, mặt trăng lại hiện ra, ánh trăng dịu dàng tỏa xuống mặt đất.

Phó Kinh Nghiêu lo lắng vẫy tay, "Lâm Khê, mau xuống đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-133.html.]

"Đến rồi, đến ngay đây." Lâm Khê vỗ nhẹ lên thân thuyền, "Tiểu Kim, nguy hiểm qua rồi, về nhà thôi."

"Vâng ạ." Tiểu Kim lập tức xoay đầu thuyền, từ từ hạ cánh.

Vừa chạm đất, năm người giấy nhanh chóng trở về vòng tay để nghỉ ngơi.

Tối nay mấy tiểu tinh linh mệt lả, bay qua bay lại những hai lần.

Có bảo bối của chủ nhân ở đây, chủ nhân sẽ không sao.

Lâm Khê cũng kiệt sức, bị truy đuổi cùng với sấm sét, toàn thân ướt sũng.

Lạnh quá...

Cô không nhịn được mà hắt hơi, "Hắt xì!"

Phó Kinh Nghiêu sải bước nhanh đến, cởi áo khoác đắp lên người cô, "Em thế nào rồi?"

"Tôi... tôi không sao."

Giọng Lâm Khê run rẩy, răng đánh lập cập, như thể vừa rơi vào hầm băng.

Lạ thật, sao mà lạnh quá, cảm giác như sắp đóng băng ngay tại chỗ.

Phó Kinh Nghiêu nhận ra điều bất thường, vội chạm vào trán cô, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc lòng bàn tay.

"Sao lại lạnh thế này?"

"Không... không biết."

Môi Lâm Khê tái nhợt, đầu óc quay cuồng.

Lần đầu gặp Phó Kinh Nghiêu, cô đã gần như sắp chết, chính khí tím đã kéo dài sinh mệnh cho cô.

Bây giờ tình trạng này... chẳng lẽ do cơ thể thiếu khí tím mà dần biến thành thi thể?

Khí tím, cô cần khí tóm.

Lâm Khê cố gắng chớp mắt, bóng dáng người đàn ông trước mắt dần trở nên mờ nhạt. Cô muốn tiến tới nhưng không thể cử động.

Cô khó nhọc thốt ra vài từ, "Anh... anh ôm tôi đi..."

Phó Kinh Nghiêu cúi xuống ôm cô vào lòng, giọng gấp gáp, "Khê Khê!"

Lâm Khê rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi ấm dần len lỏi vào cơ thể, không còn lạnh như trước, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình sống lại.

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, "Bây giờ em thấy sao rồi?"

"Đỡ hơn nhiều."

Lâm Khê vòng tay ôm lấy eo anh, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, cả người dựa vào anh, tham lam hút lấy hơi ấm.

Ấm áp quá, dễ chịu quá.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, sắc mặt dần hồng hào trở lại. Định buông tay ra thì bất ngờ bụng cô quặn lên đau đớn, hai chân mềm nhũn ngã xuống.

"Ái chà, c.h.ế.t tiệt!"

Phó Kinh Nghiêu cuống quýt đỡ lấy eo cô, một mùi m.á.u nhàn nhạt xộc vào mũi, anh lập tức hoảng loạn.

"Em đang chảy máu, bị thương ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện hay gọi bác sĩ đến? Chúng ta nên đi bệnh viện, kiểm tra toàn diện sẽ tốt hơn."

Anh bế cô lên và bước ra ngoài. Lâm Khê níu lấy cà vạt anh, "Không phải, tôi không bị thương, không cần đến bệnh viện."

Phó Kinh Nghiêu khựng lại, "Nhưng anh ngửi thấy mùi m.á.u mà."

Lâm Khê ngượng ngùng cười, "Mũi anh nhạy thật đấy, đúng là tôi có chảy máu, nhưng không phải vì bị thương, mà là..."

Cô ngắc ngứ, hạ thấp giọng, "Cái đó... bà dì đến."

"Bà dì?" Phó Kinh Nghiêu liếc về phía cửa, đầu óc vẫn chưa kịp xử lý, "Anh chưa bao giờ nghe em nói có một người dì nào, có cần đưa bà ấy đến bệnh viện không?"

Lâm Khê: "..."

Cái gì vậy trời?

Cô ôm mặt thở dài, "Không phải dì nào cả, là kỳ kinh nguyệt mà con gái mỗi tháng đều có ấy."

Phó Kinh Nghiêu im lặng một lúc, mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hóa ra là ý này.

Lúc vừa ngửi thấy mùi máu, anh cuống quá nên đầu óc đột nhiên tê liệt.

Thế là xong, lại thêm một lần xấu hổ c.h.ế.t người.

Phó Kinh Nghiêu không dám nhìn thẳng vào người trong lòng, cánh tay hơi run lên, "Xin lỗi, vừa nãy anh quá lo lắng."

"Anh đừng có run, bụng tôi đau lắm." Lâm Khê siết c.h.ặ.t t.a.y ôm cổ anh, "Đưa tôi về phòng, tôi phải đi tắm đã, người ướt sũng, khó chịu quá."

"Ừ, được."

Phó Kinh Nghiêu vô cùng căng thẳng, từng bước đi như robot, cẩn thận từng chút một, sợ làm cô đau.

Một phút đường đi, mà cô lại lê bước suốt mười phút.

Lâm Khê càng lúc càng chóng mặt, cơn đau âm ỉ kéo đến từ bụng.

Cô vốn sinh ra với thể chất âm hàn, sức khỏe kém, mỗi khi đến kỳ đau bụng kinh, cô gần như đau đến mức lăn lộn trên giường, suốt đêm không ngủ được.

Ngày đầu tiên là khủng khiếp nhất, sau đó thì đỡ hơn chút, nhưng vẫn rất đau.

Những ngày này, cô lúc thì uể oải nằm trên giường, lúc thì cáu gắt đến mức đè ma xuống mà đánh.

Loading...