Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:05:00
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu dừng bước, nhẹ nhàng gọi, "Khê Khê, đến nơi rồi."

Lâm Khê không phản ứng, người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu ngón tay anh chạm vào những giọt nước trên làn da cô.

Phó Kinh Nghiêu khẽ sờ lên trán cô, vẫn rất lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ.

Anh như đang ôm một tảng băng, không ngừng tỏa ra hơi lạnh, chuyện này rõ ràng không bình thường.

Phó Kinh Nghiêu dịu dàng dỗ dành: "Khê Khê, chúng ta đi bệnh viện nhé?"

"Không cần." Lâm Khê từ từ mở miệng, "Tôi học qua Đông y, hiểu rõ thể chất của mình, đau bụng kinh không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể chịu đựng qua từng lần, qua được rồi sẽ ổn thôi."

Phó Kinh Nghiêu nhìn đôi môi tái nhợt của cô, trong lòng đau đớn không thôi, anh ước gì có thể chịu thay nỗi đau này cho cô.

Anh khép mắt lại, "Anh phải làm gì?"

Lâm Khê toàn thân khó chịu, không thể suy nghĩ, "Anh giúp tôi tìm một bộ đồ ngủ, tôi tắm xong rồi đi ngủ."

Phó Kinh Nghiêu ngẩn ra một lát, "Tắm à?"

Lâm Khê xoa xoa thái dương, "Ừ, tôi muốn tắm, ở miền Nam mà không tắm một ngày thì sẽ bẩn thỉu lắm."

"Được, anh đi ngay." Phó Kinh Nghiêu bế cô vào phòng tắm, chuẩn bị sẵn đồ ngủ, đồ lót, khăn tắm và băng vệ sinh.

Anh đứng ở cửa phòng tắm, "Cần anh giúp không?"

"Tôi làm được mà."

Lâm Khê nhắm mắt tắm xong, bước ra như một hồn ma, tóc ướt sũng, nước nhỏ từng giọt.

Trong cơn mê man, một bàn tay ấm áp áp lên bụng cô, phía trên đầu là tiếng vo vo của máy sấy tóc.

Cô mơ màng ngồi trên đùi người đàn ông, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Máy sấy tóc ngừng, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, "Khê Khê, uống chút nước gừng đỏ đi."

Lâm Khê vô thức nuốt xuống, bụng cô dần ấm áp hơn, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Trước kia, một mình ở đạo quán, mỗi khi trở về vào kỳ kinh nguyệt sau những trận đánh, không ai đun nước nóng cho cô, cô chỉ có thể uống một cốc nước lạnh rồi chui vào chăn lăn lộn.

Bây giờ có người chăm sóc, thật tốt.

Lâm Khê khịt mũi, "Cảm ơn."

Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ: "Khê Khê, chúng ta là một gia đình, không cần nói cảm ơn."

"Ừm ừm." Lâm Khê gật đầu.

Anh gọi cô là Khê Khê...

Nghe giọng gọi thân mật như vậy, trong lòng Lâm Khê khẽ gợn sóng, tay cô siết chặt vòng qua cổ anh.

"Khê Khê?"

"Ôm thêm chút nữa."

"Được."

Hai người cứ thế ôm nhau một lúc, hơi thở của Lâm Khê dần ổn định, Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận.

"Ngủ thôi."

Cơ thể ấm áp của anh rời xa, Lâm Khê lại vừa đau vừa lạnh, cô ôm chặt bụng, cả người co ro lại.

Thật phi lý! Vừa rời khỏi Phó Kinh Nghiêu, cơn đau lại càng tồi tệ hơn, như thể có một con quái thú đang cào xé bên trong cơ thể cô, ngũ tạng lục phủ xoắn lại, đau đớn đến khôn cùng.

Lâm Khê cố gắng thốt ra vài chữ, "Anh đừng, đừng đi..."

"Khê Khê!!"

Phó Kinh Nghiêu vội vàng lên giường, một tay ôm lấy eo cô, tay kia nhẹ nhàng xoa bụng cô.

Lâm Khê trở lại trong vòng tay quen thuộc và ấm áp, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng, vô thức rúc vào phía anh.

Người bên cạnh như một chiếc lò sưởi khổng lồ, không ngừng tỏa ra hơi ấm, xua tan cái lạnh trong người cô, cơn đau cũng dần biến mất.

Cô lẩm bẩm: "Em thích anh lắm, ấm như cái lò sưởi ấy."

Phó Kinh Nghiêu cười khẽ, kéo cô vào lòng chặt hơn.

Lò sưởi là chỉ anh, Khê Khê thích lò sưởi, tức là cô thích anh.

Ừ, cô thích anh.

Sau khi làm sạc dự phòng, anh lại có thêm một công dụng khác, làm lò sưởi.

Phó Kinh Nghiêu nhìn cô gái trong vòng tay mình, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, xen lẫn chút bất lực.

Sạc dự phòng, lò sưởi, lần tới sẽ là gì nữa đây?

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, "Khê Khê, em càng ngày càng không thể rời xa anh rồi."

Sáng sớm, v.ú Ngô xách theo mấy túi lớn túi nhỏ bước vào Đế Cảnh Viên, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai, có chút thắc mắc: “Ơ? Sao hôm nay cậu chủ vẫn chưa dậy nhỉ?”

Giờ giấc sinh hoạt của cậu chủ rất đều đặn, mười hai giờ ngủ, bảy giờ dậy.

Mỗi lần đến Đế Cảnh Viên, v.ú Ngô đều thấy cậu chủ đã thức, hôm nay thật là lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-134.html.]

Bà ấy đặt đồ xuống, rón rén lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu chủ, không ai đáp lại.

Vú Ngô đẩy cửa thử, không khóa.

Bà lén liếc vào, “Cậu chủ không có ở đây, lại đi công tác rồi sao? Sao không nói với mình?”

“Chết thật!” Vú Ngô vỗ đùi bôm bốp, “Mợ chủ chắc khóc sưng cả mắt rồi.”

Bà ấy vội vã chạy sang phòng bên cạnh, cũng không khóa cửa.

Vú Ngô lập tức tưởng tượng ra một màn bi kịch, mợ chủ trốn trong chăn khóc suốt cả đêm, nên không quan tâm cửa có khóa hay không.

Bà ấy nhẹ nhàng mở hé cửa, sợ đánh thức người bên trong.

Nhìn vào trong, v.ú Ngô tròn mắt ngạc nhiên, vội vàng khép cửa lại, bụm miệng chạy xuống lầu.

Trời ơi! Trời đất ơi!

Bà ấy vừa thấy gì vậy!

Cậu chủ và mợ chủ ngủ chung một giường, còn ôm chặt lấy nhau!

Vú Ngô vừa sốc vừa mừng.

Ôi trời! Thấy những thứ không nên thấy, xấu hổ c.h.ế.t đi được.

A a! Mới có một ngày mà cặp đôi bà ủng hộ tiến triển nhanh đến vậy, ai hiểu được cảm giác này chứ?

Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ sắp chào đời rồi, bà ấy phải nhanh chóng học cách nấu đồ ăn cho bà bầu, món ăn cho tháng ở cữ và thức ăn dặm cho em bé.

Ôi, đúng rồi, còn phải chuẩn bị bỉm, bình sữa, sữa bột, quần áo, chăn gối, ghế nôi, lục lạc...

Vú Ngô nghĩ ra cả đống thứ, rút quyển sổ nhỏ mang theo ghi lại, “Còn quà nữa, tặng gì bây giờ nhỉ?”

“Cậu chủ nhỏ chắc sẽ giống cậu chủ, từ nhỏ đã là tổng tài lạnh lùng.”

“Cô chủ nhỏ chắc chắn sẽ giống mợ chủ, đáng yêu xinh đẹp, thông minh lanh lợi.”

Vú Ngô vừa chuẩn bị bữa sáng, vừa tưởng tượng những cảnh tượng ấm áp đó, càng nghĩ càng vui, mặt cười đến méo xệch.

“Hi hi…”

Bà ấy thật sự không nhịn nổi, khóe miệng không ngừng nhếch lên, cả bếp tràn ngập tiếng cười ma mị.

“He he, ha ha…”

Phó Kinh Nghiêu từ trên lầu bước xuống, nghe thấy tiếng cười kỳ quái, tưởng nhà có ma, anh đi tới xem, “Vú Ngô, bà cười gì vậy?”

Vú Ngô cố gắng nín cười, giống như phát bệnh Parkinson, tay chân run bần bật.

“Cậu chủ, không có gì, hi hi, tôi nghĩ tới chuyện vui, ha ha…”

Phó Kinh Nghiêu nghi ngờ liếc nhìn bà, ngập ngừng một lát rồi nói: “Bà bị trúng tà rồi.”

“Không, không có.” Vú Ngô cười lộ tám cái răng, “Tôi vui quá thôi, cho tôi cười thêm chút nữa, bữa sáng sắp xong rồi, he he.”

Phó Kinh Nghiêu bước ra khỏi bếp, rót ly nước nóng rồi quay lại lên lầu.

Vú Ngô trông thật kỳ quái, đợi khi nào Khê Khê khỏe hơn sẽ xua đuổi tà ma trên người bà ấy.

Lâm Khê trở mình, từ từ mở mắt.

Người đàn ông vừa bước từ ngoài vào, “Em dậy rồi à?”

“Ừm.” Lâm Khê rút mình vào trong chăn.

Phó Kinh Nghiêu chạm vào trán cô kiểm tra nhiệt độ, “Không còn lạnh như tối qua nữa rồi, bây giờ em thấy sao?”

“Cũng ổn.” Lâm Khê ngáp dài, những ký ức lộn xộn đêm qua ùa về, cô ngượng ngùng nắm chặt góc chăn.

“Tối qua, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, “Chúng ta là vợ chồng, có gì đâu mà phiền, Khê Khê.”

Ánh mắt Lâm Khê chạm phải ánh mắt anh, tim cô hơi nóng lên, cô khẽ “ừm” một tiếng.

Hôm qua ngủ một giấc, người cô tràn đầy sinh khí, bụng cũng không còn đau nữa.

Cô đứng dậy chạy vào phòng tắm, “Anh xuống trước đi, em xuống ngay.”

Lâm Khê hắt nước nóng lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, cô nhìn vào gương, lẩm bẩm, “Lại vượt qua một đêm ngượng ngùng nữa rồi.”

Kinh nguyệt sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này, vừa bị mưa dầm, vừa bị sấm đuổi, khiến Lâm Khê vừa mệt vừa buồn ngủ, lại đau đớn, trí thông minh tụt dốc thảm hại.

Có điều, ôm Phó Kinh Nghiêu ngủ thật sự rất thoải mái, giống như ôm một lò sưởi lớn.

Trong thời kỳ đặc biệt này, Lâm Khê thường khó ngủ, nhưng đêm qua là ngoại lệ, cô ngủ rất ngon lành.

Phó Kinh Nghiêu đúng là đa năng, vừa làm sạc dự phòng, vừa làm túi chườm ấm, lại còn là bảo bối an thần...

Lâm Khê lắc đầu, rửa mặt xong, mở cửa phòng tắm bước ra.

Người đàn ông vẫn đứng cạnh giường, thấy cô bước ra liền sải bước đến gần, "Khê Khê, em có cần anh bế xuống không?"

Mặt Lâm Khê lập tức đỏ bừng, cô vội vàng xua tay, "Không, không cần."

Ban ngày ban mặt mà cứ bế bồng thế này thì còn ra thể thống gì?

Loading...