Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:36:30
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị gái biến mất, trong chùa lại xuất hiện một cái trống, màu sắc rực rỡ, tươi sáng và đẹp đẽ, mặt trống còn to hơn cả đầu của Tang Châu.
Lạt Ma nở một nụ cười kỳ quái, "Tang Châu, chăm sóc cái trống này cho thật tốt."
Tang Châu không muốn suốt ngày đối diện với cái trống lạnh lẽo này, cô ấy không cần trống, cô ấy chỉ cần chị gái quay về.
"Lạt Ma, chị gái của cháu đâu? Để cháu và chị gái cùng chăm sóc trống, được không?"
Lạt Ma ấn vào vết thương trên cánh tay của cô ấy, "Chị gái của cô là một người tàn nhẫn, cô ta không cần cô nữa."
Tang Châu đau đến mức nước mắt tuôn rơi, thân thể đau đớn không bằng nỗi đau trong tim, chị gái thật sự không cần cô ấy nữa rồi.
Cô ấy đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy chị gái quay về, giống như năm đó không thể đợi được cha mẹ.
Từ đó, Tang Châu sống một mình trong ngôi chùa yên tĩnh. Không đúng, không phải một mình, mà là một người và một cái trống.
Lạt Ma quy định mỗi ngày đều phải tắm cho trống, lau bằng hương liệu, không được để trên trống có một chút bụi nào.
Tang Châu ghét cái trống kỳ quái này, cô ấy ngày ngày ăn rau dại, nhưng cái trống lại được dùng dầu và hương liệu quý giá.
Thế gian này thật kỳ quái, cái trống còn quý hơn cả con người.
Ngày qua ngày, sắp đến "Thánh Nhật", Tang Châu tắm rửa cho trống trước thời hạn, lau chùi sạch sẽ.
Cô ấy đang định về ngủ, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tang Châu nuôi cái trống này rất tốt, hai chị em cô ta quả không hổ là cùng chung huyết thống."
"Chị gái trở thành trống da người, đương nhiên em gái cũng phải có tác dụng. Da không dùng được thì còn có xương chân, xương đầu, tim, gan, phổi..."
"À ~, ta vẫn thiếu một cái đầu lâu, đầu của Tang Châu tròn trịa thế kia, vừa đẹp vừa phù hợp, đào ra chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ."
Tang Châu bịt chặt miệng mình, không dám phát ra một tiếng động nào.
Lạt Ma đã g.i.ế.c chị gái, lột da của chị ấy để làm trống.
Cái trống đó chính là chị gái!
Nước mắt trào ra như suối, Tang Châu cắn chặt môi, lén lút chạy về phòng mình.
Cô ấy rơi vào nỗi kinh hoàng vô tận, "Chị ơi, chị không bỏ rơi em, chị đã c.h.ế.t rồi, trở thành cái trống."
Tang Châu run rẩy toàn thân, Lạt Ma lột da chị gái để làm trống, còn muốn g.i.ế.c cô ấy nữa!!
Tang Châu đã hiểu tại sao chị gái lại dùng d.a.o đ.â.m vào cánh tay cô ấy.
Lạt Ma đã để mắt đến làn da của cô ấy, chị gái vì bảo vệ cô ấy, đã thay cô ấy trở thành trống da người.
Tang Châu nhìn vết thương trên cánh tay mình, nước mắt tuôn rơi không ngừng, "Hu hu... Chị ơi... Chị quay lại đi... Chị ơi, hu hu hu..."
Không ai trả lời cô ấy, chị gái sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Cô ấy nghĩ, chỉ một vết thương nhỏ đã đau thế này, nếu toàn bộ da bị lột thì sẽ đau đến nhường nào?!
Tang Châu khóc suốt hai giờ, mang theo một con d.a.o đến bên cạnh trống da người, nhẹ nhàng vuốt ve mặt trống.
"Chị ơi, em đến tìm chị đây..."
Máu đỏ tươi nhuộm cả cái trống, Tang Châu ngã xuống bên cạnh chị gái, c.h.ế.t rồi.
Sau khi cô ấy chết, linh hồn cô ấy nhập vào trống da người, dần dần biến thành hình dáng của chị gái.
Năm tháng trôi qua, bể dâu thay đổi, Tang Châu quên đi chính mình, chỉ duy nhất không quên chị gái.
"Chị ơi, em là Tang Châu, em gái của chị, em đến tìm chị rồi..."
Trống da người nhảy nhót không ngừng, cuối cùng cô ấy cũng nhớ lại.
Hình bóng phía trên mặt trống dần dần rút hết m.á.u me, từ từ biến thành một cô gái với khuôn mặt tròn và đôi mắt hạnh.
"Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng!!"
Trống da người vẫn đang rung lên, Chu Tuấn Kiệt dụi mạnh mắt, "Hu hu hu, đau lòng quá, tim tôi đau quá, đau như mất cha ruột vậy!"
Cậu ta gào to, "Ba ơi, ba đừng c.h.ế.t sớm quá, nhất định phải sống thật lâu, nếu không nhà họ Chu sớm muộn gì cũng bị con phá sạch, hu hu hu..."
Giang Trì bước sang bên cạnh hai bước, tránh xa cái gã ngốc này một chút, để khỏi bị lây.
Cậu ta nghe tiếng trống như tiếng khóc nỉ non, tuy không biết câu chuyện về trống da người, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã khó hiểu.
Trong đầu Giang Trì hiện lên cảnh tượng trong bụng mẹ, cậu ta ở bên trái, còn một đứa trẻ khác ở bên phải.
Hai đứa bé thường xuyên đánh nhau, giơ tay chân ngắn cũn lên để đánh người bạn cùng phòng bên cạnh.
Kỳ lạ! Tại sao trong đầu cậu ta lại có cảnh tượng như vậy?
Bố từng nói đứa trẻ đó đã c.h.ế.t từ sớm rồi, không được phép nhắc lại.
Cả nhà họ Giang, chỉ có anh hai luôn nghĩ rằng nó chưa chết, lén đi chùa thắp đèn bình an, rồi bị lừa mất năm mươi triệu.
Không! Là một trăm triệu!
Hạ Hương Quân ngồi xổm ở góc tường ngẩn ngơ, cô ấy cũng không cảm nhận được những gì trống da người muốn nói.
Nghe tiếng trống, tim đột nhiên đau nhói, như thể bị hàng ngàn cây kim đ.â.m qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-151.html.]
Trống da người vui vẻ nhảy nhót tới gần, cô gái phía trên vươn đôi tay ra, "Chị ơi, chị ơi, em là Tang Châu, chị còn nhớ em không?"
Hạ Hương Quân không có ký ức, cô ấy hoàn toàn không biết người tên Tang Châu là ai.
Cô ấy nhìn cái trống da người trước mặt, nước mắt dần dần làm mờ tầm nhìn.
Kỳ lạ! Tại sao cô ấy lại khóc?
Tang Châu cũng khóc, "Đại sư, chị tôi không nhận ra tôi nữa, có phải là Lạt Ma đã làm gì chị tôi rồi không?"
Lâm Khê lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy cả cuộc đời của Tang Châu qua tiếng trống.
Tang Châu đã tìm chị gái bao nhiêu năm trời, nhưng chị gái cô ấy đã sớm đầu thai chuyển thế.
Hạ Hương Quân đã uống canh Mạnh Bà, không còn bất kỳ ký ức nào về kiếp trước, không nhớ đến Tang Châu cũng là điều dễ hiểu.
Hầy... Nhiều năm trôi qua, người mà Tang Châu tìm không còn là chị ấy nữa, chị ấy đã quên hết mọi thứ giữa hai người.
Kiếp này, Hạ Hương Quân là Hạ Hương Quân, không còn là chị gái của Tang Châu nữa.
Bi kịch, thật sự là bi kịch triệt để.
Lâm Khê thở dài, không biết phải nói gì.
Mạnh Bà của thế hệ này thật giỏi, chất lượng canh Mạnh Bà quá lợi hại.
Trống da người nhảy nhót đầy lo lắng, "Đại sư, cô xem giúp chị tôi đi."
Lâm Khê xoa đầu Tang Châu, "Chị gái của cô đã đầu thai chuyển thế, cô ấy chính là Hạ Hương Quân."
Tang Châu hiểu rồi.
Hạ Hương Quân không phải chị gái, chỉ là kiếp sau của chị ấy mà thôi.
Cô ấy sẽ không bao giờ tìm lại được chị gái nữa, người gọi cô ấy là em gái và đưa cô ấy đi ngắm chim trời.
Tang Châu mím môi khóc, trống da người tiếp tục rung động.
"Thùng thùng thùng!!"
Lúc này, Giang Trì bỗng dưng rất muốn khóc, cái trống này có độc, khóc thật thì còn mặt mũi nào nữa?
Bàn tay cậu ta trong túi quần bóp chặt vào đùi, nỗi đau khiến cậu ta tỉnh táo hơn một chút, cố gắng kìm nước mắt lại.
Chu Tuấn Kiệt không chút kiêng dè, há miệng gào khóc.
Cậu ta thấy bố chết, tài sản gia đình bị người thân cướp hết, cậu ta lang thang khắp nơi, cuối cùng c.h.ế.t đói.
Thảm quá! Thật sự quá thảm!
"Ôi ba ơi, hu hu... ba đừng chết... nhất định đừng chết... Ôi trời ơi."
Tiếng khóc làm ai nấy đều nhức cả tai, Lâm Khê vỗ đầu Tang Châu, "Được rồi, đừng khóc nữa, hãy nói lời tạm biệt với chị gái, đã đến lúc kết thúc cuộc đời này, bắt đầu hành trình mới."
Tang Châu nức nở, đứng yên nhìn Hạ Hương Quân, xuyên qua lớp da thịt để thấy linh hồn của chị gái.
Cô ấy vẫy tay, "Chị ơi, tạm biệt."
Chị gái đã có cuộc đời mới, cô ấy không nên làm phiền chị ấy nữa.
Tang Châu ngoan ngoãn làm theo lời đại sư nói, cô ấy cũng phải bắt đầu cuộc sống mới.
Lâm Khê mở quỷ môn, trên con đường Hoàng Tuyền, hoa Mạn Châu Sa vẫn nở rộ, rực rỡ đến mê hồn.
Tang Châu nhảy ra khỏi trống da người mà cô ấy đã ở suốt nhiều năm, chậm rãi đi về phía quỷ môn.
"Em gái! Tang Châu!!" Hạ Hương Quân ôm lấy ngực, quỳ gục xuống đất, cả người run rẩy dữ dội.
Tang Châu rời đi, tim cô ấy đau quá, trong đầu hiện lên những ký ức không thuộc về cô ấy.
Hạ Hương Quân lẩm bẩm gọi, "Tang Châu, em gái của tôi."
Giọng nói này giống hệt chị gái, Tang Châu xoay người chạy đến chỗ Hạ Hương Quân: "Chị ơi, chị của em."
Hạ Hương Quân theo bản năng ôm lấy cô ấy: "Em gái, em của chị."
Giọng nói quen thuộc, vòng tay quen thuộc, nước mắt Tang Châu lập tức tuôn trào.
Cô ấy cuối cùng cũng tìm thấy chị mình, chị gái thuộc về Tang Châu.
"Hu hu hu... Hu hu hu..." Chu Tuấn Kiệt khóc như một đứa trẻ, "Mặc dù tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi rất buồn, còn buồn hơn gấp trăm lần so với khi ba tôi qua đời."
Giang Trì liếc cậu ta đầy khinh bỉ, đúng là một đứa con có hiếu, ba cậu trong miệng cậu đã c.h.ế.t đến ba lần rồi.
Hai người ôm nhau khóc một lúc, Tang Châu chủ động buông Hạ Hương Quân ra, mỉm cười rạng rỡ: "Chị ơi, thấy chị sống tốt, em an tâm rồi."
"Em sắp phải đi, chị nhớ chăm sóc bản thân nhé."
Trước đây là chị gái dặn cô ấy chăm sóc bản thân, giờ đổi lại là Tang Châu, cô ấy cũng xem như được làm chị một lần.
Tang Châu bước đi vững vàng về phía Quỷ Môn.
Tạm biệt nhé, chị của em.
Hạ Hương Quân vừa lăn vừa bò đuổi theo: "Em gái, Tang Châu..."