Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:52:41
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lát sau, trên đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, "Khê Khê, hóa ra em nhớ anh nhiều đến vậy."
Lâm Khê đỏ mặt đến tận cổ, "Em không có! Bọn chúng đọc mấy sách linh tinh, nói bậy thôi."
Cô bực bội nói: "Anh không được cười em."
"Anh không cười em." Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu đầy ý cười, anh cúi người đến gần cô, giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang bên tai.
"Khê Khê, phòng anh đủ rộng, giường cũng đủ lớn."
Từng chữ từng chữ rõ ràng chui vào tai, Lâm Khê toàn thân cứng đờ, tim đập thình thịch, mặt đỏ như máu.
Phó Kinh Nghiêu cũng hư rồi, trà giải nhiệt của bác gái Hà hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại còn có phản ứng ngược.
"Anh, anh..." Lâm Khê ấp úng hồi lâu, "Em, em..."
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, hai tay ôm lấy eo cô, cằm anh đặt lên vai cô, "Khê Khê, dọn qua phòng anh ở đi, vợ chồng ngủ riêng lâu ngày không tốt cho tình cảm."
Cô và anh vốn chẳng có tình cảm gì, hôn nhân của họ là do trưởng bối sắp đặt, trước khi kết hôn hoàn toàn không biết đến người này.
Lâm Khê đứng ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng.
Phó Kinh Nghiêu tưởng cô không muốn, tiếp tục thuyết phục: "Khê Khê, em cần khí tím, ở gần anh hơn sẽ tốt hơn, như vậy chuyện lần trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Đúng rồi, cô cần khí tím để trấn áp vận xui, nếu không thì thiên lôi lại phải đuổi theo cô.
Lần trước gặp may, Phó Kinh Nghiêu vừa hay chờ cô ở bên dưới, lần sau thì không biết được. Nếu lại gặp chuyện phải tiêu hao khí tím...
Khí tím có thể sửa chữa linh hồn, để cứu vớt sinh linh, cứu nhiều sinh mệnh hơn.
Lâm Khê đồng ý, "Anh nói có lý, dọn qua phòng anh cũng được."
Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu tràn đầy niềm vui, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua anh không thể nào ngủ được, cứ nghĩ làm cách nào để lừa vợ qua ở cùng, nghiên cứu suốt cả ngày.
Anh đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, đặc biệt đi hỏi Hoàng Văn Xương - người có nhiều kinh nghiệm và hôn nhân hạnh phúc, lập tức thông suốt.
Phó Kinh Nghiêu vừa định thực hiện kế hoạch, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế.
Mấy tinh linh nhỏ thật hiểu chuyện, giúp anh rất nhiều, ngày mai phải thưởng cho chúng một bữa thật lớn.
Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn người trước mặt, "Khê Khê, dọn qua bây giờ có được không?"
Ngày mai cô tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hối hận, phải đưa người vào phòng ngay bây giờ.
Lâm Khê được bao quanh bởi luồng khí tím dày đặc, tâm trí đã hỗn loạn từ lâu, không nghe rõ Phó Kinh Nghiêu nói gì, chỉ trả lời qua loa, "Ừ ừ."
Khê Khê đồng ý rồi, đồng ý ngủ chung với anh.
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, bế bổng cô lên, nhanh chóng bước vào phòng, sợ cô đổi ý.
Khê Khê à Khê Khê, cho dù em có hối hận cũng vô ích, đã vào rồi thì cả đời đừng mong trốn thoát.
Lâm Khê chớp mắt một cái, cô đã nằm trên giường của Phó Kinh Nghiêu, thân hình ấm áp ôm chặt vào ngực. Lúc này cô mới nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Trời ơi! Cô đã đồng ý! Đồng ý rồi!!
Đồ còn chưa chuyển, người đã nằm trong chăn của anh.
Lâm Khê kéo chăn trùm kín đầu, hít một hơi sâu, toàn là mùi của Phó Kinh Nghiêu.
Hương thơm lạnh lẽo của đàn hương càng nồng hơn khi được nhiệt độ cơ thể hòa tan. Cô kéo chăn ra, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Nóng quá, vẫn không ngủ được.
Bàn tay trên eo cô siết chặt hơn, giọng anh khàn đặc, "Không ngủ được à? Chúng ta nói chuyện hoặc làm gì đó khác nhé."
Lâm Khê: ??!
Anh muốn làm gì?!
Lâm Khê cứng đờ, vội nhắm mắt lại, "Em ngủ rồi, lập tức ngủ rồi."
Phó Kinh Nghiêu khẽ gõ nhẹ vào chóp mũi cô, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng n.g.ự.c anh, "Đùa thôi, đừng căng thẳng."
Vừa mới dỗ được vợ vào giường, không thể dọa cô chạy mất. Có những việc phải từ từ mà tiến.
Lâm Khê xoay người, quay lưng lại với anh, "Hừ! Anh lại cười em."
Hôm nay cô không biết đã bị "mất mặt" bao nhiêu lần, cả đời cô đều vứt hết thể diện vào ngày hôm nay rồi.
Anh còn cười cô, đúng là đồ đáng ghét.
"Anh không cười mà." Phó Kinh Nghiêu kéo người bên cạnh lại vào lòng, "Vợ à, đừng giận anh mà."
Chiêu đầu tiên mà Hoàng Văn Xương dạy là: trong hôn nhân, khi gặp chuyện phải xin lỗi trước, bất kể ai đúng ai sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-155.html.]
"Khê Khê, vợ à, xin lỗi, anh sai rồi..."
Lâm Khê che mặt, toàn thân nóng bừng.
Khê Khê, vợ à...
A a! Đàn ông mà làm nũng thì thật sự là chí mạng!!
Cổ tay Lâm Khê bỗng lóe sáng, bốn người giấy nhỏ tò mò ló đầu ra.
Oa! Không ngờ chủ nhân lại như vậy.
Tiểu Mộc không chui ra được, nhưng vẫn cười với vẻ hân hoan.
Ngọt! Ngọt quá đi!
Thích cặp đôi của chủ nhân quá, thật là ngọt không thể tả, cuối cùng nó đã hiểu cảm giác mà những cuốn tiểu thuyết hay viết về tình yêu ngọt ngào.
Phó Kinh Nghiêu thoáng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đủ màu, hơi nới lỏng tay, "Khê Khê, cổ tay em."
"Hửm?"
Lâm Khê mở mắt, đối diện với bốn cái đầu nhỏ có kiểu tóc khác nhau, khóe miệng chúng đều hiện lên một nụ cười bí ẩn.
Chết tiệt! Bị chủ nhân bắt quả tang rồi!
Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ nhanh chóng rụt lại, nhưng không kịp nữa, tay cô đã túm được tóc của chúng.
Lâm Khê lắc lắc mấy người giấy nhỏ trong tay, "Các ngươi không còn là những tiểu tinh linh trong sáng nữa, đều học hư hết rồi."
Trước đây, các tiểu tinh linh sẽ không làm chuyện như là rình trộm như thế này.
Tiểu Kim giơ bàn tay nhỏ xíu lên, "Chủ nhân, em sai rồi, là do em không quản tốt Thủy, Hỏa và Thổ. Chủ nhân phạt em một mình đi."
"Không, còn có bọn em nữa." Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ cũng giơ tay lên, "Chủ nhân, đừng trách anh Kim, bọn em cũng sai."
Bốn người giấy nhỏ bĩu môi, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn chờ đợi hình phạt.
Lâm Khê bật cười, "Tất cả các ngươi bị phạt cấm túc một tuần."
Phó Kinh Nghiêu nhẹ giọng cầu xin, "Khê Khê, mấy tiểu tinh linh không cố ý đâu, tha cho bọn nó một lần này đi."
Các tiểu tinh linh từng giúp anh, anh cũng muốn giúp lại bọn nó.
Lâm Khê ngước mắt lên nhìn, "Còn anh nữa, cũng bị cấm túc cùng."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười, kéo cô vào lòng, "Khê Khê định cấm túc anh thế nào đây?"
"Không có anh bên cạnh, liệu Khê Khê có ngủ ngon không?"
Một tiếng "Khê Khê", hai tiếng "Khê Khê", da mặt người này ngày càng dày.
Lâm Khê chui vào trong chăn, bốn người giấy nhỏ tranh thủ trốn vào vòng tay trên cổ tay cô, không dám ló ra nữa.
Hoan hô, cảm ơn bảo bối của chủ nhân.
Lâm Khê không còn tâm trí quan tâm đến các tiểu tinh linh nữa, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa cảm xúc.
Phó Kinh Nghiêu không trêu cô nữa, anh cẩn thận đắp kín chăn cho cô, "Khê Khê, ngủ đi."
Lâm Khê không đáp lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Khê tỉnh dậy, Phó Kinh Nghiêu đã không còn bên cạnh, nhưng trong chăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ một lát, "Đây là phòng của Phó Kinh Nghiêu, mình lại ngủ ở đây."
Lâm Khê đứng dậy xuống giường, chạy về phòng của cô.
Vừa mở cửa ra, Phó Kinh Nghiêu đã đứng trước cửa với hàng loạt túi lớn túi nhỏ, "Khê Khê, em dậy rồi."
Lâm Khê giật mình, anh đang đẩy hai chiếc vali lớn bằng tay trái, tay phải cầm theo một đống đồ.
Cô nhíu mày, "Anh đang làm gì vậy?"
Phó Kinh Nghiêu khẽ mỉm cười, "Dọn nhà."
"Tối qua Khê Khê đã đồng ý dọn vào phòng của anh ở chung, bây giờ không được nuốt lời đâu."
Khóe miệng Lâm Khê giật giật, "Không cần vội đến thế chứ?"
Sáng sớm đã lo dọn nhà, cứ như sợ cô sẽ chạy mất vậy.
Phó Kinh Nghiêu đặt đồ xuống, đẩy cô vào trong, "Cốc, kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt... anh đã đặt trên kệ rửa mặt rồi, Khê Khê đi rửa mặt trước đi, anh đã đặt bữa sáng, sắp mang tới."
Mọi thứ anh đều sắp xếp đâu ra đấy, Lâm Khê còn biết làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn chấp nhận?
Cô quay người đi đến kệ rửa mặt, trên kệ có hai chiếc cốc giống hệt nhau, một chiếc màu đen, một chiếc màu hồng.
Những thứ khác cũng được sắp xếp gọn gàng ở chỗ dễ thấy, kiểu dáng gần như y hệt nhau.